Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 3

4:22 chiều – 26/09/2024

08

Sau khi Lạc Văn Cảnh rời đi đầy hài lòng, ta lập tức gọi hệ thống.

“Ngươi có phải là kẻ đã nói những lời đó với hắn không?”

Hệ thống có chút lúng túng.

【Phải thì sao?】

“Ngươi đừng làm những chuyện vô nghĩa này nữa. Dù y có giữ ta lại hay không, ta cũng sẽ không bao giờ ở lại đây.”

“Ta muốn về nhà, ngươi hiểu không? Ta muốn về nhà.”

Không biết vì sao, hệ thống bỗng trở nên bực tức.

【Sao ngươi cứ một mực muốn về nhà như vậy? Có người phụ nữ nào lại bỏ chồng mình sao?】

【Hơn nữa, ta đã nói rõ với ngươi rồi, trong số bao nhiêu phụ nữ ở đây, hắn yêu ngươi nhất, chỉ là hắn chưa nhận ra điều đó thôi.】

【Ngươi nên cố gắng đánh thức tình yêu ngủ quên trong hắn, chứ đừng tự buông thả mình mà ngày ngày nghĩ đến việc rời đi.】

Nghe hệ thống lải nhải, trong lòng ta vô cùng bối rối.

“Tại sao ngươi luôn thiên vị hắn? Hoặc phải chăng ngươi cố tình muốn giam cầm ta ở đây?”

Giọng điệu của hệ thống bỗng trở nên lúng túng. Nó như đang cố che giấu điều gì đó, vội vã nói:

【Ta đâu có muốn giam cầm ngươi ở đây, ngươi không thấy hắn thật đáng thương sao? Không có ai yêu thương hắn thật lòng, Phương Thu Doanh cũng chỉ nịnh bợ hắn vì hắn có quyền lực tối thượng mà thôi.】

“Điều đó thì liên quan gì đến ta? Còn ta thì không đáng thương sao? Ta chỉ vừa mới bước chân vào đại học, ngươi đã mang ta tới đây. Hành động của ngươi chẳng khác gì quân bắt cóc!”

【Bắt cóc? Cái gì mà bắt cóc! Lạc Văn Cảnh là nam chủ còn ngươi chỉ là một người bình thường. Nếu không có ta, cả đời ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội yêu nam chủ. Ta chọn ngươi là phúc phận của ngươi!】

Bỗng nhiên, ta cảm thấy mình như đang nói chuyện với một kẻ không hiểu lý lẽ.

Quá mệt mỏi.

Ta không muốn nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Chỉ cần ta có thể về nhà là được rồi.

09

Ta lại đếm từng ngày từng đêm trôi qua. Cuối cùng, chỉ còn ba ngày nữa là ta có thể rời đi.

Để đề phòng hệ thống đổi ý, ta cẩn thận xác nhận trước địa điểm và thời gian chính xác để rời khỏi nơi này. Có lẽ vì bị quy tắc trói buộc, hệ thống đành phải miễn cưỡng trả lời ta.

Nhưng ngay sau đó, nó liền chửi ta là đầu gỗ không thể cứu vãn.

Càng gần đến thời điểm rời khỏi thế giới này, hệ thống dường như càng trở nên lo lắng. Dù nó có đe dọa, khuyên nhủ hay chửi rủa. Ta đều không hề lay động.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ còn lại ngày cuối cùng. Hôm đó, vừa mở mắt ta đã nhanh chóng ngồi bên cạnh giếng nước trong cung điện.

Đêm nay, vào đúng giờ tý, nơi đây sẽ là lối đi duy nhất để ta thoát khỏi thế giới này. Hệ thống thấy không thể thuyết phục được ta, liền mắng chửi không ngừng trong đầu ta.

Ta chẳng buồn để ý, coi như không nghe thấy.

Trời dần dần tối…Không biết từ lúc nào, hệ thống bỗng dưng im bặt. Ta không rõ nó đang toan tính điều gì nữa.

Nhưng ta cũng không muốn nghĩ nhiều. Nhịp tim của ta càng lúc càng nhanh.

Không quá lời khi nói rằng, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống, và cả tiếng bước chân khe khẽ… Khoan đã.

Ta sững sờ. Tiếng bước chân từ đâu ra?

Phản ứng ngay lập tức, ta vội vàng đứng dậy. Gần như cùng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng báo sắc lạnh:

“Hoàng thượng giá lâm—”

Ta nhìn về phía cửa phòng mà không rõ từ khi nào đã bị mở ra. Lạc Văn Cảnh ung dung bước vào từ ngoài.

Khi y nhìn thấy ta đứng bên cạnh giếng, ánh mắt y bỗng trở nên có phần kỳ lạ.

“Ngươi làm gì ở đây?” Ta cảnh giác nhìn y.

Từ khi quen biết đến giờ, chưa bao giờ ta vô lễ với y như vậy.

Lạc Văn Cảnh gần như ngay lập tức nhíu mày lại. Tiểu thái giám đứng bên cạnh vội vàng giải thích:

“Nương nương, Hoàng thượng đêm nay đã lật thẻ bài của ngài. Ngài mau chuẩn bị hầu hạ đi!”

10

Hầu hạ? Trong tai ta vang lên những âm thanh ù ù, như có người dùng búa gõ mạnh vào thái dương. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc này.

Để tránh cho Lạc Văn Cảnh phá hỏng đại sự của ta, ta chỉ còn cách giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, khuyên y nên đến chỗ Phương Thu Doanh.

“Thần thiếp vừa tới kỳ nguyệt sự, thực sự không thể hầu hạ Hoàng thượng.”

Ai ngờ, ánh mắt của Lạc Văn Cảnh càng trở nên phức tạp hơn

.”Trẫm vừa cho người kiểm tra rồi, lần trước ngươi đến kỳ cách đây chưa đến nửa tháng. Giang Liên, tại sao lại nói dối? Ngươi quên rằng lừa dối quân vương là tội chết sao?”

Ta vừa lo lắng vừa sốt ruột, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Lạc Văn Cảnh từ từ tiến đến gần ta, liếc nhìn vào miệng giếng.

“Cung điện lớn như vậy, tại sao ngươi lại cứ đứng cạnh giếng?”

“Thần thiếp… thần thiếp đang ngắm trăng.”

Ta vắt óc suy nghĩ thật nhanh. Đêm nay là cơ hội duy nhất của ta. Bất kể thế nào, ta phải giữ cho Lạc Văn Cảnh không nghi ngờ.

Không khí lặng đi trong chốc lát. Lạc Văn Cảnh bắt đầu chăm chú nhìn ta không rời mắt.

“Ngắm trăng tại sao không ngước nhìn trời?”

“… Ngẩng đầu quá lâu thì mỏi cổ.”

“Được, vậy trẫm sẽ cùng ngươi ngắm ‘trăng’.”

Lạc Văn Cảnh vừa nói xong, liền đứng càng gần miệng giếng hơn, cúi đầu nhìn vào bên trong không nói một lời. Ta không biết Lạc Văn Cảnh đang toan tính điều gì, chỉ có thể cảnh giác mà cắn chặt đầu ngón tay.

Đột nhiên, y vẫy tay ra phía sau.

Hai tên thị vệ từ xa lập tức chạy đến.

“Hoàng thượng có chuyện gì?”

“Phong kín giếng.”

“Tuân lệnh!”

Ban đầu, ta vẫn chưa kịp phản ứng. Cho đến khi hai tên thị vệ bắt đầu đào đất và ném vào miệng giếng, ta mới hoảng hốt lao tới, cố ngăn cản họ.

Nhưng dường như Lạc Văn Cảnh đã đoán trước điều này. Y liền túm lấy cổ tay ta, ánh mắt sâu thẳm, nghiêm giọng cảnh cáo:

“Ngươi đang làm gì vậy? Giang Thường Tại, coi chừng ngã xuống nước đấy.”

“Ngài đang làm gì thế!”

Ta chỉ vào miệng giếng, vừa tức giận vừa lo lắng, gần như muốn mắng y thậm tệ, nhưng lại sợ chọc giận y, dẫn đến việc bị đày vào lãnh cung, mất đi cơ hội duy nhất này… Ta phải làm sao đây?

Lưng ta đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này, lẽ ra hệ thống phải lên tiếng chế giễu ta rồi chứ…

Khoan đã, hệ thống!

Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu ta. Kẻ không muốn ta rời khỏi đây nhất chính là nó.

Lần trước để ngăn cản ta, nó đã chen vào giấc mơ của Lạc Văn Cảnh. Lần này chắc chắn cũng là trò của nó!

Nghĩ đến đây, ta lập tức hét to trong đầu gọi hệ thống. Nhưng dù ta nói gì, hệ thống đều im lặng không đáp lại.

Chính nó! Không sai vào đâu được!