7
Ta cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy.
Ta không muốn, cũng không cam lòng quỳ trước mặt Sở Linh như thế này. Nhưng ta quá yếu ớt, cú đá của Sở Trần lại khiến ta bị thương, ta không thể tự đứng lên được.
Ta ngước nhìn Sở Linh, bắt gặp tia đắc ý trong mắt nàng, dù nàng cố che giấu kỹ lưỡng. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng lại giả vờ khóc nức nở, làm bộ muốn đỡ ta lên.
“Tỷ à, chúng ta đều là tỷ muội một nhà, không cần làm lễ lớn thế này, sẽ khiến khoảng cách giữa chúng ta xa cách thêm.”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng thông báo lớn.
“Diêm Vương đại nhân giá lâm!”
Phong Diễn bước vào, ngay lúc nhìn thấy ta quỳ trước mặt Sở Linh, còn nàng thì làm ra vẻ muốn đỡ ta dậy.
Sở Linh vốn không định thật sự đỡ ta, nhưng khi nghe thấy Phong Diễn đến, nàng chỉ khẽ nhấc tay, ta lập tức được “đỡ” đứng lên.
Lạ lùng thay, ta bất ngờ thấy một nụ cười hài lòng thoáng hiện trên khóe miệng Phong Diễn.
Phụ vương bước lên nghênh đón.
“Diêm Vương đại nhân giá lâm, thật là đã không tiếp đón chu đáo. Không biết ngài đến đây có điều gì chỉ giáo?”
Phong Diễn khẽ phẩy tay.
“Hôm nay là ngày Sở Hi Nguyệt ra khỏi ngục, ta đến để xem thế nào.”
Khi chàng nhìn về phía ta, ánh mắt trở nên dịu đi đôi chút, trong giọng nói có phần khen ngợi.
“Sở Hi Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng làm được một điều đúng đắn. Đã làm sai thì phải xin lỗi Sở Linh.”
Ta ngẩn ngơ trong giây lát, không còn muốn giải thích. Nhưng khi nhìn sang Sở Linh, lòng ta bỗng dấy lên nỗi bất an.
Từ khi Phong Diễn nói rằng đến để thăm ta, sắc mặt của Sở Linh đã dần trở nên u ám. Đến khi Phong Diễn khen ngợi ta, khuôn mặt nàng đen lại như thể sắp rỉ nước.
Thôi vậy, ta cũng chẳng còn để tâm nữa.
Ta cúi người, cố gắng kiềm nén sự hoảng sợ trong giọng nói.
“Diêm Vương đại nhân, ta có chút mệt mỏi, xin phép lui về trước.”
Trở về phòng, ta gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, bắt đầu tập trung tu luyện để chữa lành thần hồn đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng bỗng bị đá tung ra. Ta vội vàng dừng việc tu luyện, nhưng vẫn chậm một bước.
“Chát!”
Một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt ta.
Ta mở mắt ra nhìn, là Sở Linh.
“Đồ tiện nhân, ngươi dám mơ tưởng đến Diêm Vương đại nhân, ngươi có biết ngươi là loại gì không?”
Lúc này, chỉ còn hai chúng ta, nàng hoàn toàn lột bỏ chiếc mặt nạ giả tạo, khuôn mặt trở nên dữ tợn và đáng sợ, khiến ta gần như không nhận ra nàng nữa.
Những ký ức xưa lại ùa về trong đầu ta.
Từ khi ta mới sinh ra, ta luôn được phụ vương, mẫu phi và huynh trưởng yêu chiều, cho đến khi Sở Linh chào đời, mọi thứ đột ngột thay đổi.
Người được cưng chiều nhất trở thành Sở Linh.
Nhưng Sở Linh từ nhỏ đã dựa vào tình yêu thương của phụ mẫu mà bắt nạt ta, tranh giành mọi thứ với ta.
Nàng là kẻ giỏi diễn kịch nhất, mỗi khi ta không chịu nổi mà phản kháng, nàng luôn tìm cách hãm hại ta, khiến phụ vương, mẫu phi và huynh trưởng ngày càng xa lánh, ghét bỏ ta.
Cuối cùng, ngay cả Phong Diễn cũng bị nàng cướp đi.
Ta đã đấu với nàng suốt sáu trăm năm, và thua thê thảm.
Ta không thể đấu lại nàng, cũng không dám đấu với nàng nữa.
Cha mẹ, huynh trưởng, và người ta yêu, tất cả đều đứng về phía nàng. Một mình ta, cô độc không nơi nương tựa, có gì mà đấu lại nàng đâu?
Giờ đây, ta chỉ mong có thể sống yên ổn.
Cố nén nỗi đau rát trên mặt, ta chủ động yếu thế, hạ giọng nói nhỏ:
“Muội muội, ta sẽ không còn dây dưa với Diêm Vương đại nhân nữa, muội có thể yên tâm.”
Sở Linh mất kiểm soát, hét lên:
“Yên tâm sao? Ngươi nghĩ ta có thể yên tâm thế nào? Ngươi vừa mới ra khỏi Vô Gián Địa Ngục, Phong Diễn ca ca lại lập tức đến. Nếu không phải ngươi tự tiết lộ tin tức, thì ai đã làm việc đó? Phong Diễn ca ca vừa đến, ngươi đã giả vờ cáo lui, dáng đi yếu đuối, đáng thương. Ánh mắt của Phong Diễn ca ca chưa từng rời khỏi bóng lưng ngươi!
Ngươi đúng là cao tay trong việc giả vờ buông bỏ để thu hút sự chú ý. Ngươi bị đày vào Vô Gián Địa Ngục còn chưa đủ sao? Ngươi lại dám giở trò này một lần nữa. Đó là cái gọi là để ta yên tâm của ngươi sao?”
Ta sợ hãi lắc đầu liên tục.
“Muội muội, không phải như muội nghĩ đâu. Ta thật sự không dám yêu Diêm Vương đại nhân nữa, chàng là của muội!”
Sở Linh trừng mắt nhìn ta, từng lời như đinh đóng cột:
“Hừ, Phong Diễn ca ca đương nhiên là của ta! Ta không ngại nói cho ngươi biết, tất cả những gì ngươi trải qua từ khi quay lại địa phủ đều do ta sắp đặt.
Là ta bảo Sở Trần ca ca bắt ngươi đến điện Diêm La chịu thẩm vấn, cố ý để làm nhục ngươi.
Cũng là ta xúi Phong Diễn ca ca dùng Diệt Thần Trượng trừng phạt ngươi, nói là để ngươi biết điều.
Còn con đường dài lê thê ngươi phải đi để trở về điện Chuyển Luân, chính ta đã bảo người thi triển pháp thuật để ngươi đi thêm cả chục năm.
Lúc ngươi trở về điện Chuyển Luân, cũng là ta lệnh cho người không mở cửa cho ngươi.
Còn hôn ước giữa phụ vương và Tần Quảng Vương đã tồn tại hàng ngàn năm, thật ra đã không còn giá trị gì nữa. Ngươi có biết không, chính ta đã cầu xin phụ vương và mẫu phi, ép buộc ngươi vào hôn sự này, để cắt đứt mọi con đường, đoạn tuyệt hy vọng của ngươi với Phong Diễn ca ca.”
Ta lặng nghe, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
Không thể ngờ rằng tất cả những gì ta phải chịu đựng từ khi quay về địa phủ đều là do Sở Linh tinh toán, sắp xếp một cách tinh vi.
Có lẽ thấy ta sợ hãi, Sở Linh càng thêm đắc ý, tiếp tục đe dọa không chút kiêng dè:
“Tỷ tỷ, ta có vô số cách để giết chết ngươi như việc dễ dàng giết một con kiến vậy, cho nên ngươi đừng bao giờ mơ tưởng đến Phong Diễn ca ca nữa. Nếu chọc giận ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Ánh mắt ác độc của nàng khiến ta rùng mình sợ hãi, ta vội vàng lắc đầu:
“Không, ta thật sự không còn yêu Phong Diễn nữa, muội muội, xin hãy tha cho ta.”
Đúng lúc đó, một tiếng bước chân vang lên trong phòng.
Phong Diễn đột ngột xuất hiện, sắc mặt chàng u ám, đầy sự tức giận.
Chàng chắc chắn đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa ta và Sở Linh rồi!
8
Trong khoảnh khắc ấy, một chút hy vọng vô lý bỗng nảy lên trong lòng ta.
Phong Diễn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của ta với Sở Linh, chàng sẽ đối xử với ta và Sở Linh như thế nào?
Sở Linh bắt đầu hoảng loạn.
“Phong Diễn ca ca, sao chàng lại đến đây…”
Phong Diễn giữ khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua ta rồi dừng lại trên người Sở Linh.
Một lúc sau, gương mặt băng giá của chàng dần dịu lại, khóe miệng khẽ nở một nụ cười ấm áp.
“Linh Nhi, ta đến để tìm muội. Không ngờ muội lại đang dạy dỗ Sở Hi Nguyệt, muội dạy dỗ rất tốt.
Sau này, khi muội khoác lên mình phượng bào, vừa là trưởng nữ Chuyển Luân Vương phủ, vừa là chính phi của Diêm La Vương phủ, địa vị cao nhất trong hàng ngũ quý nữ địa phủ, quả thực muội phải làm gương.
Còn về Sở Hi Nguyệt…”
Khi Phong Diễn nhìn ta, ánh mắt chàng lại trở nên lạnh lẽo, vô tình.
“Ta thấy nàng thật sự ngoan cố, không thể cứu vãn! Ngay cả Vô Gián Địa Ngục cũng không đủ để trừng phạt nàng!”
Ta chết lặng.
Không thể ngờ rằng Phong Diễn lại có thể nâng Sở Linh lên cao như thế, đồng thời lại hạ thấp ta đến mức này.
Dù ta đã hoàn toàn tuyệt vọng với Phong Diễn, những lời vô tình này của chàng vẫn khiến tâm trí ta chấn động dữ dội.
Ta vừa bị Sở Linh tát mạnh, linh khí trong cơ thể đã bị tổn thương, nay lại không thể khống chế nổi.
“Phụt…”
Một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng ta.
Thần trí ta dần trở nên mơ hồ, hỗn loạn.
Những cảnh tượng kinh hoàng mà ta đã trải qua trong súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo, và địa ngục đạo lần lượt hiện về trong đầu.
Phong Diễn và Sở Linh trước mắt dần biến thành những tà ma hung ác, giơ vuốt xé nát ta. Chúng bắt lấy ta, tấn công và hành hạ ta!
Ta hét lên thảm thiết, ôm đầu đau đớn và liên tục lắc lư thân mình.
“Đừng, đừng làm hại ta…”
Trong cơn mê mệt, ta cảm thấy như có ai đó nắm lấy cổ tay ta, một giọng nói uy nghiêm nhưng lạnh lùng vang lên.
“Sở Hi Nguyệt, ngươi làm sao thế này, chút thương tổn nhỏ cũng không chịu nổi sao?”
Bên cạnh là một giọng nữ quen thuộc, vội vàng lên tiếng.
“Phong Diễn ca ca, cẩn thận với mưu kế của tỷ tỷ, đây chắc chắn lại là trò giả vờ buông bỏ.”
Phong Diễn ca ca?
Hắn là ai?
Trong tâm trí ta bỗng hiện lên hình bóng của một người, hình ảnh của hắn không ngừng thay đổi.
Thời thơ ấu, chúng ta từng chơi đùa cùng nhau.
Khi chàng là thiếu niên, ta là thanh mai trúc mã của chàng.
Nhưng khi chàng trưởng thành, dần trở nên lạnh lùng và xa cách, chàng ngày càng xa rời ta.
Chàng dường như rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ.
Khi hình ảnh của chàng dần trở nên mơ hồ, một luồng sức mạnh mềm mại nhưng mạnh mẽ truyền vào cơ thể ta từ huyệt thần môn trên cổ tay.
Nó như thể đẩy ta vào một suối nước nóng, cơ thể ta thư thái vô cùng, và đầu óc ta cũng trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.
Cuối cùng, ta đã nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình, vẫn là Phong Diễn. Trên gương mặt chàng, hiếm thấy một nét lo lắng hiện lên.
Điều này khiến ta ngơ ngác không nói nên lời.
Ba nghìn năm trước, khi ta nghịch ngợm xông vào biển địa ngục, bị thương và được chàng cứu, gương mặt chàng cũng lo lắng giống hệt như ngày hôm nay.
Ta không phân biệt được đâu là ký ức, đâu là hiện thực, chỉ có thể đau đớn thốt lên:
“Phong Diễn… ta đã theo đuổi chàng suốt ba nghìn năm, yêu chàng ba nghìn năm, và cũng khiến chàng phiền muộn ba nghìn năm… hẳn là chàng đã chán ghét ta lắm rồi. Thật xin lỗi…
Nhưng lần này, ta thật sự sẽ hồn phi phách tán. Từ nay trở đi, sẽ không còn ai làm phiền chàng và Sở Linh nữa. Chàng… sẽ không phải bận lòng vì ta nữa.”
Nói xong những lời này, ta đã dùng hết sức lực, hơi thở gấp gáp.
Ta nhìn thấy ánh mắt chàng lộ ra vẻ khó tin.
Phong Diễn bế ta lên, giọng nói đầy lo lắng và kiên quyết.
“Sở Hi Nguyệt, ngươi sẽ không chết đâu. Thương tổn thần hồn không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa, ta chỉ vì ngươi không nghe lời mà trừng phạt, chứ không phải muốn ngươi chết.”
Nói xong, chàng không để ý đến tiếng gọi của Sở Linh, lập tức quay người rời đi.