Ta là Phượng Hoàng cuối cùng trên thế gian này, số mệnh định sẵn ta sẽ trở thành Thiên Hậu.
Thế nhưng, khi ta đang niết bàn, Thiên Quân lại đi cấu kết cùng Cửu Vĩ Hồ. Hắn còn muốn lừa gạt tu vi của ta để giúp nàng ta thành thần.
Không sao, chỗ dựa của ta tự khắc sẽ ra tay.
Sau cuộc đại chiến giữa Thần và Ma, tộc Phượng Hoàng đã diệt vong, chỉ còn lại một quả trứng Phượng Hoàng duy nhất.
Trong quả trứng đó đang thai nghén Phượng Hoàng cuối cùng trên thế gian này.
Khi quả trứng được đưa lên Cửu Trùng Thiên, nó như củ khoai nóng bỏng, được truyền tay qua tất cả các thượng thần một cách thận trọng. Bởi vì ai cũng lo sợ rằng, chỉ cần một chút sơ suất, bốn biển tám cõi sẽ không còn Phượng Hoàng nữa.
Cuối cùng, chư vị thượng thần bàn bạc, quyết định đưa ra phương sách: mỗi người chăm sóc nó một vạn năm.
Vậy nên, trước khi ta sinh ra, đã nếm qua cơm nước trăm nhà.
Đến ngày ta chào đời, thượng thần nuôi dưỡng ta mời vài tiểu tiên thị, vừa gõ trống khua chiêng, vừa tung cờ hoa, trong bầu không khí đầy hoan hỉ, đưa ta về Phượng Hoàng Thần Điện.
Trong điện đã chật kín chư vị thần tiên từ khắp các giới đến tham dự, cánh cửa đã bị dẫm đến hỏng hết cả.
Nghe đâu Nguyệt Lão vì muốn góp vui mà kéo nhầm một loạt tơ hồng, nữ đế nhân gian năm đó thu nạp đến 999 nam sủng.
Cuối cùng, dưới ánh mắt dõi theo của muôn người, ta đã ra đời.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ Phượng Hoàng Thần Điện được bao phủ bởi ánh sáng bảy màu rực rỡ. Không rõ ai đó đã nói:
“Tộc Phượng Hoàng lại thêm một Chân Thần xuất thế rồi…”
Thượng thần Triều Nhai và thượng thần Lam Viêm vì tranh nhau để trở thành sư phụ của ta mà đánh nhau một trận kinh thiên động địa.
Đánh đến nỗi lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân cũng phải run rẩy mấy phen, ngân hà bắt đầu đảo ngược dòng chảy.
Cuối cùng cả hai đều không giành được gì, mà ngược lại còn bị hạ thấp một bậc so với ta.
Với thân phận cao quý và dòng máu Phượng Hoàng Chân Thần duy nhất trong trời đất, ta trên Cửu Trùng Thiên luôn đi nghênh ngang mà không ai dám cản.
Mấy năm trước, tứ đại thần thú còn có lông, giờ thì bị ta nhổ sạch.
Hôm đó, ta lại hẹn Thần Tài đánh cờ, đang đánh được nửa ván, ta bắt đầu giở trò, trực tiếp lật đổ bàn cờ:
“Không chơi nữa, không chơi nữa, lần nào cũng là ngươi thắng, chẳng thú vị gì cả.”
Thần Tài ngồi đối diện, vắt chân chữ ngũ, tay biến ra một chiếc quạt:
“Là ngươi tự đòi kéo ta vào chơi đấy, Tiểu Phượng Hoàng, ngươi thật đúng là đã yếu còn hay ra gió.”
Cái tên Thần Tài này, lần nào cũng gọi ta là Tiểu Phượng Hoàng. Ta có tên hẳn hoi đấy nha!
Ta tên gọi là Phượng Tức.
“Chơi tiếp! Ta không tin không thắng nổi ngươi!”
Vừa dứt lời, những quân cờ trên bàn đã trở lại nguyên dạng.
Thần Tài liền dùng thuật biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tiếng truyền âm nửa thật nửa đùa:
“Ta đâu phải là vị thần nhàn rỗi, GDP của Cửu Trùng Thiên còn đang chờ ta đi tạo ra đấy, ta đi đây. À, Tiểu Phượng Hoàng, không bao lâu nữa là đến ngày niết bàn của ngươi rồi, sau niết bàn ngươi sẽ trở thành Thiên Hậu. Có cần ta tìm vài cuốn sách hiếm dạy cách trở nên trang nghiêm cho ngươi đọc không? Ha ha ha.”
Hắn thật là đáng ghét, luôn biết đụng vào chuyện khó chịu nhất của ta.
Phượng Hoàng nhất tộc, chỉ khi Chân Thần xuất thế mới có thể hiện ra ánh sáng bảy màu.
Cái gọi là Chân Thần, sinh ra đã có thần mạch, nhưng để trở thành thượng thần, trước tiên phải vượt qua kiếp niết bàn đã.
Phượng Hoàng thường còn có thể rơi rụng trong lúc niết bàn. Huống chi ta chỉ là một kẻ nửa vời…
Ta rất lo lắng, lo đến mức khóe miệng nổi lên mụn nước.
Tiểu tiên thị trong Phượng Hoàng Thần Điện không biết từ đâu kiếm được chút nước hoa hồng, bảo rằng thoa vào sẽ khỏi. Kết quả hôm sau tỉnh dậy, ta vui vẻ soi gương, sau khi thấy khuôn mặt trong gương, ta liền hét lên và làm vỡ luôn chiếc gương đó.
“A——”
Một viên gạch trên mái hiên Phượng Hoàng Thần Điện cũng rơi xuống theo.
Mụn ở khóe miệng đã hết, nhưng ta lại nổi đầy mụn trên mặt rồi!
Tiểu tiên thị không dám nhìn ta, lắp bắp nói:
“Hay là để tiểu tiên đi tìm loại hoa lộ khác?”
Ta xoa trán, thở dài:
“Thôi bỏ đi, dù sao mấy ngày nữa ta cũng phải niết bàn rồi.”
Đợi đến khi Nghiệp Minh Ly Hỏa bùng cháy, thì mụn nào rồi cũng sẽ bị thiêu rụi thôi.
“Tiểu Điện Hạ.”
Tiểu tiên thị vừa ra khỏi cửa lại quay về, ghé vào khung cửa nhìn ta nói:
“Tối nay là Yêu Trì yến, tiểu Điện Hạ đừng quên. Thiên Quân vừa trải qua kiếp nạn trở về, đây là lần đầu hai vị gặp mặt, lần sau gặp chính là đại hôn rồi.”
Yêu Trì yến… Thiên Quân… đại hôn…
Vỏn vẹn bảy chữ ấy thôi cũng đã đủ khiến ta đau đầu rồi.
Cũng không biết vị tộc trưởng ngốc nghếch nào của Phượng Hoàng tộc đã lập nên lời thề với Thiên tộc.
Mỗi đời Thiên Hậu đều phải xuất thân từ Phượng Hoàng tộc.
Trước đại chiến Thần Ma thì lựa chọn vẫn còn nhiều. Giờ đây bốn biển tám cõi chỉ còn lại ta – một con Phượng Hoàng duy nhất…
Chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải thúc giục Phượng Hoàng lên ngai.
Niết bàn xong, ta sẽ phải đại hôn.
Nhưng đến giờ ta còn chưa biết Thiên Quân trông ra sao aaaa!
Lúc ta sinh ra, hắn đã đi nhân gian để trải qua kiếp nạn, còn mua luôn gói khuyến mãi của Tư Mệnh, mua một tặng ba, liên tiếp trải qua mười lần kiếp nạn.
Nếu như trong mười lần đó, hắn đều gặp được ý trung nhân thì sao. Chẳng lẽ ta sẽ trở thành Phượng Hoàng bị cắm sừng đầu tiên của bốn biển tám cõi ư?
Không thể như vậy!!!
…..
Buổi Yêu Trì yến tối đó, ta lấy ra bộ Phượng Hoàng vũ y cất kỹ nhất để chưng diện.
Bộ vũ y này là do tiểu tiên thị trên đường nhặt lông Phượng của ta rụng xuống rồi dệt thành tiên y.
Rực rỡ sắc màu, lấp lánh sáng chói, màu sắc đa dạng.
Mặc lên người thì ta chính là Phượng Hoàng lộng lẫy nhất bốn biển tám cõi rồi, ha ha ha..
Cũng chẳng rõ gần đây Thiên giới thịnh hành gu thẩm mỹ gì, ai ai cũng mặc một màu trắng tinh.
Chắc hẳn kẻ mặc trắng nhất, trắng đến phát sáng kia chính là Thiên Quân Tư Dương đương nhiệm.
Hắn ngồi trên cao đài, khoảng cách quá xa nên ta nhìn không rõ. May mắn thay, thân phận của ta cao quý, địa vị lại càng cao hơn. Vừa đến nơi đã có người cúi đầu nói: “Bái kiến Thiên Hậu” làm ta giật mình.
Sau đó, họ dẫn ta đến chỗ ngồi bên cạnh Thiên Quân Tư Dương.
Chỗ ngồi này sao mà nóng như thiêu vậy!
Ta vừa ngồi xuống, cất lời chào hỏi Tư Dương:
“Xin chào, ta là Phượng Tức, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo.”
Hắn đáp lại ta bằng một nụ cười, không phải quá mê hồn, cũng không phải quá lễ phép.
Yêu Trì yến trên Thiên giới thật là tẻ nhạt.
Một đám tiên nữ ăn mặc hở hang, chỉ có vài mảnh vải, cứ nhảy nhót trước mặt ta. Ta nhìn mà buồn ngủ, không ngừng ngáp dài.
“Phượng Tức Tiểu Điện Hạ mệt rồi sao?”
Tư Dương cuối cùng cũng mở lời, ta xoa xoa mắt:
“Ồ, tối qua ta ngủ không ngon, bây giờ có chút buồn ngủ.”
“Phượng Hoàng Thần Điện là nơi linh khí dồi dào nhất Cửu Trùng Thiên, sao có thể ngủ không ngon được?”
“Vì ta thức đêm để nặn mụn.”
Ta thật sự không kìm được, việc nặn mụn đúng là dễ gây nghiện thật mà.
Tư Dương ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt ta, chắc hẳn bị sốc bởi những dấu mụn còn lại trên mặt ta.
Một lúc lâu sau, hắn mới tỉnh táo lại, đưa cho ta một đĩa điểm tâm:
“Đây là Bách Hoa Tô do Bách Hoa Tiên Tử làm, nếm thử xem?”
Bách Hoa Tô của Bách Hoa Tiên Tử mỗi tháng chỉ bán một ngày, giá trị đã bị Kim Ngân Kỳ Lân Thú đẩy lên đến một trăm viên Minh Châu Đông Hải cho một miếng.
Ta lập tức phấn chấn hẳn lên.
“Vị thế nào?”
“Quá ngon!”
“Vậy đĩa này đều cho ngươi.”
Nếu Tư Dương có thể mỗi ngày cung cấp cho ta một đĩa Bách Hoa Tô, thì làm Thiên Hậu của hắn cũng không phải là không được.
……
Đám tiên nữ uốn éo kia cuối cùng cũng tản đi.
Trên Yêu Đài bỗng nhiên nổi lên một trận tiên vụ, từ trong màn sương bước ra một nữ tiên mặc váy tím.
Hay quá, cuối cùng cũng không phải màu trắng nữa rồi.
“Tham kiến Thiên Quân, tiểu tiên là Thánh Nữ Linh Mộng của tộc Cửu Vĩ Hồ, đặc biệt mang theo thánh vật của tộc Cửu Vĩ Hồ đến, chúc mừng Thiên Quân đã trải qua kiếp nạn trở về.”
Nói xong, Linh Mộng tiến thêm một bước, dâng thánh vật lên cho thiên binh, Tư Dương bất chợt lên tiếng:
“Đã là tấm lòng của tộc Cửu Vĩ Hồ, bản quân tự mình nhận lấy là được.”
Vừa dứt lời, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Linh Mộng, Linh Mộng cúi đầu, thẹn thùng đưa thánh vật cho Tư Dương, Tư Dương nhận lấy thánh vật, còn thưởng cho Linh Mộng một món pháp bảo.
Ta nhìn hai người họ trên Yêu Đài, mắt nheo lại.
Hình như vừa nãy Tư Dương có chạm vào tay Linh Mộng thì phải?