Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN NGHÈO CÒN MUỐN NUÔI THIẾP THẤT Chương 1 PHU QUÂN NGHÈO CÒN MUỐN NUÔI THIẾP THẤT

Chương 1 PHU QUÂN NGHÈO CÒN MUỐN NUÔI THIẾP THẤT

3:30 chiều – 25/09/2024

Tân đế vừa mới đăng cơ, thay đổi cơ chế mà trọng dụng những sĩ tử xuất thân hàn vi.

Ta là con gái của Thừa tướng đương triều, thế mà lại bị chỉ hôn cho một kẻ cử nhân không bối cảnh, không quyền thế.

Mọi người đều cho rằng cuộc hôn sự này khiến ta phải chịu ủy khuất lớn rồi. Nhưng chỉ riêng trong lòng ta lại cảm thấy hân hoan, bởi lẽ ta đã sớm đặt lòng mình nơi chàng rồi.

Nào ngờ sau khi thành thân, chàng đối với ta chỉ toàn lời lẽ lạnh lùng, thậm chí khi ta mất đi hài tử, chàng cũng chẳng mảy may bận tâm.

Mãi đến một lần chàng uống say tí bỉ, mới buông ra lời thật lòng cho ta nghe:

“Nữ nhân tầm thường như nàng, vốn chẳng phải người ta hướng đến. Người ta yêu là Diệu Nương cùng với đôi hài tử của ta và nàng ấy. Nhưng ủy khuất cho bọn họ lại phải chịu phận ngoại thất hèn mọn.”

Ta sững sờ không tin nổi. Nếu đã có người trong lòng, vậy khi được ban hôn, cớ sao chàng không cự tuyệt? Bao năm qua, ta có khi nào ép buộc chàng?

Sáng hôm sau khi chàng tỉnh rượu, điều chờ đợi chàng không phải là ta, mà là tờ hưu thư ta đã điểm chỉ, ghi tên, dứt đoạn tình duyên.

1

“Chát!”

Lực của cái tát này từ Liễu Văn Chiêu khiến tai ta ù đi một lúc, nước mắt ta dâng tràn, trong lòng tràn đầy uất ức!

“Nam nhân nào mà chẳng tam thê tứ thiếp, huống hồ ta chỉ có một ngoại thất thôi, Diệu Nương cũng chưa từng bước chân vào cửa làm phiền nàng, nàng còn muốn gây sự gì nữa?”

Nói xong, chàng không thèm nhìn ta lấy một cái, liền phất tay áo giận dữ rời đi.

“Tiểu thư, cô gia thật là quá đáng, để ta đi đưa hưu thư, đuổi hắn ra khỏi phủ, để hắn không còn làm phiền tiểu thư nữa!”

Tiểu Yêu là nha hoàn thân cận của ta. Nàng thương ta mà nghẹn ngào khóc nấc lên. Khi thấy sắc mặt ta khó coi liền định đi lấy hưu thư nhưng ta vội ngăn nàng lại.

“Lúc này không vội.”

“Hắn phản bội ta trước, chỉ cho hắn một tờ hưu thư há chẳng phải quá dễ dàng cho hắn sao?”

Ta ôm nửa bên mặt đang sưng đỏ của mình mà nở nụ cười lạnh lẽo, cố gắng đè nén cơn giận sôi trào trong lòng, từng lời thốt ra như đong đầy hận thù:

“Ta phải khiến hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết, trở về với cái vũng bùn nhơ vốn thuộc về hắn!”

Năm đó, khi hắn vẫn còn là một kẻ cử nhân có phẩm vị thấp kém, hắn đã thề sẽ đối với ta một lòng một dạ, vậy mà giờ đây lại lén nuôi ngoại thất bên ngoài, còn có cả một đôi hài tử!

Thật đáng thương cho đứa con chưa kịp chào đời của ta.

Ta đã bị hắn lừa dối bao lâu nay. Đến giờ mới biết, người ta cưới thực ra là một con sói rất giỏi ẩn mình, không lộ nanh vuốt!

“Ngươi hãy đi giúp ta làm một chuyện, nhớ đừng để lộ ra ngoài…”

Ta ghé sát tai Tiểu Đào thì thầm vài câu, nàng gật đầu lia lịa, ánh mắt hiện lên vẻ phấn khởi.

Tại chính sảnh, một nữ tử mảnh mai ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại ngó ra bên ngoài, thần sắc có phần ngượng ngùng.

Liễu Văn Chiêu tối nay vừa trở về đã nhìn thấy nàng ta, sắc mặt liền thay đổi.

Sau đó, hắn lén lút nhìn về phía ta, như thể muốn giải thích nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ta cúi mắt, che giấu sự chán ghét, liền mở miệng trước.

“Phu quân, hôm qua là thiếp không đúng, hôm nay thiếp chủ động đón nàng vào phủ, chàng bận trăm công nghìn việc, bên cạnh hẳn là cần một đoá hoa dịu dàng khéo léo biết nghe lời.”

“Thật ư? Vân Thanh, nàng thật lòng nghĩ vậy sao?”

Liễu Văn Chiêu dường như không ngờ ta lại thấu tình đạt lí như thế, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ trong lòng chàng, thiếp là người bụng dạ hẹp hòi đến vậy sao?”

Thấy ta làm bộ tức giận, hắn vội vàng lắc đầu, buông lời ngọt ngào để dỗ dành ta.

“Thôi được rồi, thiếp đùa với chàng thôi. Tuy nhiên, có một điều thiếp muốn nhắc chàng. Thiếp đồng ý cho cô nương này vào cửa, nhưng còn phụ thân của thiếp… Thiếp mới sẩy thai chưa lâu mà chàng đã muốn nạp thiếp thất mới vào cửa, thiếp e rằng phụ thân sẽ có ý kiến.”

Ta giả vờ khó xử, lại dùng phụ thân để ép hắn.

Liễu Văn Chiêu đang chìm đắm trong niềm vui khi biết ta đồng ý cho phép hắn nạp ngoại thất kia vào phủ, nghe vậy liền cau mày, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn vung tay quyết định:

“Diệu Nương không màng danh phận, cứ để nàng làm nha hoàn trước, sau này tính tiếp.”

Khi nói câu này, ta nhìn thấy ánh mắt không cam lòng thoáng qua rất nhanh trên mặt của Diệu Nương.

“Cũng tốt, vậy hãy để nàng hầu hạ bên cạnh thiếp, như thế phụ thân cũng không nghi ngờ.”

Liễu Văn Chiêu hưng phấn tiến tới nắm tay ta, ta cố gắng nén cơn buồn nôn ghê tởm mà giục hắn đi dùng bữa.

Khi hắn rời đi, nụ cười trên mặt ta cũng tắt hẳn, ta ung dung nhìn về phía Diệu Nương.

“Ngươi biết hầu hạ người chứ?”

Nàng ta do dự một chút rồi gật đầu.

“Vậy hãy bắt đầu từ việc hầu hạ ta tắm rửa. Nhớ ra sau viện gánh nước từ cái giếng, đun sôi, rồi rắc vào đó những cánh hoa hồng tươi mới hái. Làm nhanh lên, nửa canh giờ nữa ta phải nghỉ ngơi.”

Tiểu Đào líu ríu sắp xếp một loạt công việc.

Sắc mặt Diệu Nương trở nên khó coi, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn lặng lẽ đi làm.

Nhìn bóng lưng nàng ta vừa rời đi, ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Trò hay, chỉ mới bắt đầu mà thôi.

2

Khi ta bước vào phòng tắm, Diệu Nương đang mệt mỏi đến thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi. Thấy ta bước vào, nàng ta lập tức thu lại vẻ khó chịu trên mặt, quay đầu đổi sang thái độ cung kính.

“Phu nhân.”

“Đã làm nha hoàn thì từ ngày mai, ngươi phải theo Vương mụ mụ trong phủ mà học quy củ cho cẩn thận. Phải rũ bỏ cái vẻ quê mùa, đừng để người khác chê cười ta, nói rằng đường đường là tiểu thư của phủ thừa tướng mà bên cạnh lại toàn là kẻ thô thiển hầu hạ.”

Ta vừa khẽ đùa với cánh hoa trên mặt nước, vừa nhàn nhạt lên tiếng.

Sắc mặt Diệu Nương lập tức đỏ bừng, toàn thân nàng ta khẽ run lên, như thể chịu đựng một nỗi nhục nhã lớn lao.

Khoé môi nàng ta mấp máy khẽ động, ánh mắt hiện lên vẻ không cam chịu, vừa định nói gì đó, thì nước mắt đã đầy trong mắt, tựa hồ sắp khóc:

“Nô tỳ tuy xuất thân nghèo hèn, nhưng cũng là con nhà đàng hoàng trong sạch. Phu nhân sao có thể sỉ nhục nô tỳ như vậy? Nếu phu nhân đã không ưa thì nô tỳ có thể đi ngay!”

Tiếng bước chân từ phía sau vang lên, ta quay đầu lại thì thấy là Liễu Văn Chiêu. Lúc này hắn đang đứng ở cửa, sắc mặt trầm xuống, trông thái độ này thì có vẻ đã nghe hết câu nói của nàng ta rồi.

Ta khẽ cười, vẻ chế giễu lấp lóe trong mắt.

Diệu Nương này quả là có vài phần thông minh, tài ăn nói cũng không tệ.

Nàng ta biết rõ Liễu Văn Chiêu xuất thân hàn vi, điều hắn ghét nhất là nhắc có người đến gốc gác của mình, vậy mà nàng ta lại cố ý nhắc tới trước mặt hắn, dựng nên hình tượng mình phải chịu nhiều oan ức.

Chỉ tiếc, ta không phải kẻ dễ bị nàng ta qua mặt, nàng ta cũng đừng mong đạt được điều mà mình muốn.

“Diệu cô nương, sao ngươi lại nói những lời như thế?”

Ta cao giọng, mang theo vẻ ngạc nhiên rõ rệt.

“Ta chỉ muốn dạy ngươi vài điều về cách sống trong một gia đình quyền cao chức trọng. Dù sao ngươi cũng không thể làm nha hoàn cả đời được. Hơn nữa, những gì ta nói lúc nãy, có nửa lời nào là khinh thường ngươi không?

“Hơn nữa, từ hàn môn xuất quý tử, Liễu Văn Chiêu chính là minh chứng rõ ràng nhất. Năm đó, mọi người đều cho rằng ta hạ mình gả đi, nhưng ta thì không, vì ta coi trọng nhân phẩm của chàng, và sự thật đã chứng minh ta không chọn lầm.”

Ta cố nén cảm giác ghê tởm, giả vờ như tình cảm sâu nặng nhìn về phía Liễu Văn Chiêu.

Quả nhiên, sắc mặt hắn dịu đi rất nhiều.

“Ta không hiểu Diệu cô nương vừa nói điều gì. Nếu ta thực sự không thể dung thứ cho ngươi, làm sao ta lại đích thân đón ngươi vào phủ chứ?”

Ta cố tình lấy khăn tay lau khoé mắt, tỏ ra vô cùng uất ức.

Diệu Nương rõ ràng không ngờ rằng ta không những không mắc bẫy của nàng, mà còn quay ngược lại, khiến nàng ta bối rối. Nàng ta cứ đứng đờ người ra, không biết phải làm gì.

Liễu Văn Chiêu thoáng hiện lên vẻ áy náy, cau mày, giọng trầm xuống quát:

“Diệu Nương, Vân Thanh là có lòng tốt mới dạy bảo nàng, là nàng nghĩ quá nhiều rồi, mau xin lỗi nàng ấy đi!”

Diệu Nương thoáng méo mó mặt mày, nhưng dưới áp lực của giọng nói mạnh mẽ của hắn, nàng ta chỉ còn cách miễn cưỡng nói:

“Phu nhân, là ta hiểu lầm ý của người. Người rộng lượng, xin đừng trách tội ta.”

Nhìn nàng ta cắn răng chịu đựng mà không thể nói ra sự bức xúc, ta chỉ cảm thấy trong lòng hả hê lạ thường.

“Được rồi, Vân Thanh, đừng để chuyện nhỏ này làm hỏng tâm trạng của nàng. Nước đã chuẩn bị xong rồi, sao nàng không tắm sớm một chút cho thoải mái?”

Thấy sắc mặt ta dịu đi đôi chút, Liễu Văn Chiêu liền vội vàng chuyển chủ đề.

“Cô gia, nước đã nguội rồi, tiểu thư lại yếu, nếu tắm ngay lúc này, e rằng sẽ nhiễm phong hàn.”

Tiểu Đào liếc nhìn ta, lên tiếng nhắc nhở.

“Kẻ nào hầu hạ mà như vậy? Làm việc không chu đáo, ta đã đối xử quá dễ dãi với chúng rồi phải không? Nếu còn có lần sau, trực tiếp đuổi ra khỏi phủ!”

Liễu Văn Chiêu quát lớn.

Sắc mặt Diệu Nương càng lúc càng khó coi.

Ta vừa mới xả được một chút giận, nụ cười trên môi không tự chủ được mà sâu thêm.

Diệu Nương định mở miệng giải thích, nhưng ta không cho nàng ta cơ hội đó liền kéo tay Liễu Văn Chiêu bước đi.