24
Ta chưa từng gặp Đế Quân, chỉ nghe các tiên tử khác kể lại rằng, Đế Quân có dung mạo thiên nhân, công đức vô lượng, pháp lực vô biên, ngay cả Thiên Đế gặp ngài cũng phải cung kính gọi một tiếng “Đế Quân.”
Hỏng rồi, ta có làm kinh động đến Đế Quân không đây?
Tong khoảnh khắc ta đang cân nhắc thì tiếng của Tần Tuần thượng tiên im bặt. Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo vang lên bên tai ta:
“Tần Tuần, lui ra.”
Ta không thấy chủ nhân của giọng nói, nhưng cảm giác giọng này vô cùng quen thuộc. Giống hệt với người mà ta từng biết trong trí nhớ.
Ta cố tìm kiếm manh mối ở xung quanh, nhưng không có kết quả.
“Đế Quân, tiểu tiên xin cảm tạ Đế Quân đã che chở, nếu có quấy rầy, mong Đế Quân tha thứ.”
Nói xong, ta liền quay người rời đi.
Trong lòng vẫn mang theo một thắc mắc, ta muốn hỏi sư phụ. Nhưng vừa đến Nam Thiên Môn, ta đã thấy một người đang đợi ta.
Tại sao ta nói là đợi ta?
Vì người ấy ăn mặc giống hệt Bạch Tịch!
Ta không tự chủ mà tiến lên, hắn cũng cảm nhận được sự có mặt của ta.
Khi hắn quay lại, ta thấy khuôn mặt ấy giống hệt Bạch Tịch, và ta không thể thốt lên lời…
“Bạch Tịch?”
Phải một lúc sau ta mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Chi Lan, đã lâu không gặp.”
Đã lâu không gặp?
Hắn… thật sự là Bạch Tịch sao?!
Nhưng, khi ta nhìn xung quanh thì nghe thấy các tiên gia đi ngang đều kính cẩn gọi hắn là “Đế Quân.”
Đế Quân, chính là Bạch Tịch?
Ta bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Bạch Tịch mỉm cười với ta, vẫn là dáng vẻ bình dị như ở nhân gian.
“Có gì muốn hỏi, chẳng phải hỏi ta là tốt nhất sao?”
“Xem ra là thế rồi…”
Ta gật đầu chấp nhận thân phận vốn có của Bạc Tịch.
Ta theo Bạch Tịch vào tòa tiên các của hắn.
Hóa ra, phong hào của Đế Quân là Tu Diên, tên thật là Bạch Tịch. Còn Bạch Tịch ở nhân gian, chỉ là một lần lịch kiếp của hắn. Hắn phải chịu nỗi khổ ly tán người thân, và kiếp sống ở nhân gian là để lịch luyện.
Nhưng Bạch Tịch nói:
“Ta không ngờ rằng, ta lại gặp được nàng.”
Ta là biến số duy nhất trong kiếp nạn của Bạch Tịch sao?
Ta nhìn hắn, trên mặt có chút ngẩn ngơ.
Nghĩ đến đây, ta sực nhớ ra một chuyện, không kịp suy nghĩ đã thốt lên:
“Đế Quân, về số tiền ta lừa ngài ở nhân gian, thật sự không phải ta cố ý đâu! Hay là ta nối cho ngài một sợi tơ hồng để bù đắp nhé?”
“Tơ hồng mà nàng nối, trên tiên giới này ai dám nhận?”
Bạch Tịch cười.
Chà, tuy bây giờ Bạch Tịch là Đế Quân, nhưng ta nhìn hắn lại thấy có chút thân thiết hơn.
Ta hắng giọng, thử dò hỏi:
“Đế Quân, không thể nói như vậy được… Hay là ngài nói xem, ngài có phải lòng một tiên tử nào trên thiên giới không? Để ta và sư phụ giúp ngài nối tơ hồng nhé?”
Ta muốn biết, liệu trong lòng Bạch Tịch có gì khác biệt với ta không.
Nghe vậy, nụ cười của Bạch Tịch càng thêm dịu dàng:
“Ta nghĩ, nên để Nguyệt Lão đến nối tơ cho chúng ta.”
Ta đang định nói gì đó, thì sư phụ bỗng truyền tin đến.
Giống như ông biết ta sẽ gặp Đế Quân vậy, sau một tràng cười dài, ông nói:
“Đế Quân, đồ đệ ngoan của ta giao cho ngài đó.”
??
Thấy ta mặt đầy vẻ nghi ngờ, Bạch Tịch khoanh tay trước ngực:
“Chi Lan, nàng là đệ tử của Nguyệt Lão, chắc chắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của tơ hồng. Nàng có thể thử…”
Hắn giơ tay lên, như thể muốn ta tự kiểm tra.
Ta không dám tin, nhưng vẫn đưa tay ra thử cảm ứng giữa ta và hắn, thì quả nhiên có một sợi tơ hồng kết nối chúng ta.
Sợi tơ tuy còn rất yếu ớt, nhưng nó lại thật sự tồn tại!
Ta sững sờ.
Trong lúc ta còn ngạc nhiên, ta nghe thấy sư phụ cười ha hả:
“Cuối cùng cặp đôi tiên gia mà lão phu ủng hộ đã thành rồi!!!”
Cái gì nữa đây?
Ta có chút mơ hồ, nhưng Bạch Tịch đã nắm lấy tay ta:
“Trên thế gian này, có những người ta có thể gặp gỡ chính là ân huệ mà trời cao ban tặng. Chi Lan, nàng đối với ta chính là như vậy.”
Không được, đầu óc ta càng thêm rối bời, không nghĩ được gì nữa rồi.
Sau đó, ta nghe chính miệng mình nói:
“Vậy sau này, những rắc rối của ta, ngài cũng sẽ giúp ta giải quyết chứ?”
“Đương nhiên, nàng nói sao thì ta sẽ làm vậy.”
“Vậy ngài có phải là Bạch Tịch hay không?”
Ý ta là, Bạch Tịch ở nhân gian ấy.
“Ta mãi mãi là Bạch Tịch, Bạch Tịch của Chi Lan.”
Hoàn