Nghe nói số mệnh ta khắc phu, Tứ hoàng tử lúc này đang triền miên trên giường bệnh lại quyết tâm muốn cưới ta.
Ngài ấy nói rằng sống như vậy quá đau khổ, mong ta giúp đỡ để được giải thoát.
Sau này ta ôm hai đứa trẻ trong lòng, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc:
“Không đúng, ngài thế nào còn chưa đi đầu thai nữa?”
Hắn đáp: “Vậy làm phiền hoàng hậu cố gắng thêm chút nữa?”
Ta:….
1
Ngày đầu tiên ta hồi kinh, đã khắc chết vị hôn phu đầu tiên.
Đích tử của Lễ bộ Thượng thư, sau khi uống hoa tửu ở Xuân Phong Lâu, bất cẩn trượt chân rơi từ trên lầu xuống mà mất mạng.
Dù trước đó ta cũng chưa từng gặp hắn, nhưng danh hiệu khắc phu của ta đã hoàn toàn được xác nhận.
Theo lời đồn đãi trong phủ Thừa tướng:
“Đại tiểu thư mười năm không hồi kinh, Lý công tử người ta vẫn sống tốt, sao vừa về thì người liền gặp chuyện?”
“Chỉ có thể nói số nàng không tốt!”
“Hừ, đại tiểu thư gì chứ? Nếu không phải phu nhân nhà ta thương hại, chắc cả đời nàng cũng phải ở nơi đất lạnh cô quạnh mà chết già!”
Ôi~~!
Ta đã nói rồi, cứ để ta một mình ở quê cũng tốt mà, ai bảo phụ thân ta tai mềm, bắt ta phải trở về?
Để thể hiện sự rộng lượng của kế mẫu cho thiên hạ thấy, phụ thân ta quả thật đã phí không ít tâm tư.
Thực ra thân phận của ta ở phủ Thừa tướng có chút lúng túng, bởi vì mẫu thân ta là chính thất của phụ thân.
Ban đầu hai nhà đều nghèo, cũng coi như môn đăng hộ đối, nhưng sau này phụ thân ta thi đậu trạng nguyên, một bước lên mây.
Mẫu thân ta giữa đám phu nhân của giới quan lại quyền quý ở kinh thành bỗng trở nên không hợp thời.
Chẳng bao lâu sau, mẫu thân qua đời, ta bị đưa về quê, nói là để dưỡng bệnh, thực ra là để nhường chỗ cho người khác.
Nhưng ta cũng không bận tâm, dù sao ở quê tự do tự tại, vui vẻ hơn ở kinh thành nhiều.
Vậy nên sau khi hồi kinh, ta rất u sầu.
Phu nhân hiện tại của phụ thân xuất thân từ thế gia, ngoài việc chỉ sinh được một đứa con gái ra thì không có gì đáng chê trách.
Bà ấy thậm chí còn chu đáo giúp phụ thân ta nạp thêm vài thiếp thất di nương. Nhưng bao năm nay, chưa thấy có đứa con nào ra đời nữa.
Vì thế, phụ thân ta cuối cùng đã nhớ tới ta. Một đứa con gái, không nói đến cái khác, ít nhất cũng có thể dùng để liên hôn!
Kết quả chưa kịp định ngày cưới thì người đã mất.
Sau đó, phụ thân lại định hôn sự cho ta với tiểu nhi tử của phủ Trấn Nam Tướng quân, kết quả người này trong khi đi săn thi thố, ngã từ vách núi xuống mà mất mạng.
Thế là danh hiệu khắc phu của ta đã được xác nhận chắc chắn và lan truyền khắp kinh thành. Vì vậy, ta quyết định lên núi bái Phật, xua đuổi vận rủi.
Kết quả chuyến đi này lại rất hiệu nghiệm, ngày hôm sau hoàng thượng ban thánh chỉ, tứ hôn cho ta và Tứ hoàng tử.
Ta: “……”
Cả kinh thành ai mà không biết Tứ hoàng tử sinh ra thân thể yếu ớt, ai ai cũng nói hắn sống không qua nổi tuổi thành niên, cho nên dù có dung mạo tuyệt trần, vẫn không ai muốn lấy.
“Đại tiểu thư, phải làm sao đây! Lão gia và phu nhân lại đồng ý rồi!”
Yểu Lan, nha hoàn lớn lên cùng ta, lo lắng không yên mà nháo nhào hết cả lên:
“Ngài ấy mà lấy người qua cửa, sau này người phải thủ… phì phì phì! Vậy thì sao đây?”
Ta an ủi nàng:
“Hoàng mệnh không thể trái. Hơn nữa, thủ sống hay thủ chết, chẳng phải cũng giống nhau sao. Nghĩ theo hướng tích cực, biết đâu chưa kịp gả qua, người đã mất rồi.”
Cố Chi Phương, muội muội cùng cha khác mẹ với ta, cười nói chúc mừng ta:
“Tứ hoàng tử dung mạo như thiên nhân, ôn nhu như ngọc, tương lai nhất định đối xử với tỷ tỷ rất tốt. Thật khiến người khác ghen tị.”
Ta rộng lượng đáp:
“Nếu muội thật sự ghen tị, vị trí bình thê, để lại cho muội nhé?”
Sắc mặt nàng liền cứng lại, im lặng không nói được gì nữa.
Nhưng có lẽ Tứ hoàng tử thật sự có chút chân long khí vận, hắn vậy mà sống được đến ngày đại hôn.
Đêm động phòng hoa chúc, ta nhìn người trước mặt, tóc đen mắt sâu, dung mạo tuyệt trần nhưng yếu đuối, sau đó ta rơi vào trầm tư suy nghĩ.
…Ta có nên đi ngủ trước luôn chăng?
Tuy nhiên chưa kịp nằm xuống, người đàn ông đã nắm lấy cổ tay ta.
“Đã nghe danh Cố đại tiểu thư đã lâu, xin thỉnh đại tiểu thư cho ta một cái kết cục gọn gàng.”
Ta: “……???”
Ta do dự hồi lâu:
“……Tứ điện hạ, thần thiếp bên này tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng ngài thân thể yếu, hay là đêm nay… thôi bỏ qua đi? Bảo trọng thân thể là quan trọng.”
Vân Cảnh im lặng một lát, dường như nghiến răng.
“…Ta nói là chuyện khắc phu. Bệnh của ta dai dẳng nhiều năm không khỏi nên nay làm phiền nàng, giúp ta một tay.”
2
Ta rất khó xử.
Tuy rằng trước kia ở quê, việc giết lợn làm gà ta đã không ít lần làm qua, nhưng giết người thì thật sự chưa từng làm bao giờ!
Hơn nữa, đêm tân hôn mà phu quân chết trên giường của ta, sau này ta tái giá sao mà tiện được.
Nước mắt dâng đầy trong mắt, ta nâng tay của Vân Cảnh, giọng nghẹn ngào:
“Điện hạ nói gì vậy? Thần thiếp đã gả cho ngài, đương nhiên phải cùng ngài sống chết có nhau.”
Ánh mắt Vân Cảnh khẽ động, rồi từ từ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dưới ánh nến chập chờn, người đàn ông này cười thật đẹp, chỉ có điều sắc mặt quá đỗi tái nhợt, trông như một đóa hoa trắng nhỏ mong manh mà ai nhìn cũng thương cảm.
“Cố đại tiểu thư ôn nhu hiền thục, đang tuổi thanh xuân, ta sao có thể để nàng vì ta mà lãng phí cả đời.”
Ta, vốn không định cùng hắn tuẫn táng:
“……”
Ta chậm rãi nói từng chữ một:
“Điện hạ, ngài mang khí vận chân long, nhất định sẽ khỏe lại.”
Ít nhất cũng phải ráng qua được đoạn này!
Ta khó khăn lắm mới rời khỏi phủ Thừa tướng, không còn bị những ánh mắt âm trầm theo dõi, hiếm khi có được vài ngày yên bình.
Dù rằng Vân Cảnh là một người bệnh tật, nhưng cũng là người hoàng gia có bệnh. Chỉ cần hắn còn sống, ít nhiều gì danh phận ta vẫn được giữ lại, phải không?
Với phương châm ngày nào còn ôm được cái đùi này là ngày đó ta còn sống tốt, thân phận vương phi này, ta nhất định phải làm tận tâm tận lực!
Chỉ cần dỗ cho hắn vui vẻ, sau này để lại cho ta thêm chút bạc cũng tốt chứ sao!
Nghĩ đến đây, nước mắt ta lại tràn ra, ta khẽ nói:
“Điện hạ, hiện giờ ngài là người thân duy nhất của thần thiếp.”
Cả kinh thành ai mà chẳng biết những chuyện trong phủ Thừa tướng, câu nói này vừa thốt ra, ai nghe cũng hiểu ta đã phải chịu đựng những gì. Lúc này không bán thảm, thì còn đợi lúc nào nữa?
Vân Cảnh ngẩn ra.
Hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng chạm vào tóc ta, thấp giọng thở dài.
“Nàng và ta đã là phu thê, ta đương nhiên sẽ bảo vệ nàng.”
Ta cẩn thận đắp chăn cho hắn, còn rưng rưng rơi một giọt nước mắt, mím môi cười dịu dàng với hắn.
“Điện hạ, ngài thật tốt.”
……
Vân Cảnh là Tứ hoàng tử, phong hiệu của hắn là Dực Vương, ta cũng nghiễm nhiên trở thành Dực Vương phi.
Ngày tháng ở trong vương phủ trôi qua rất vui vẻ.
Mỗi buổi sáng, ta tự tay sắc thuốc cho Vân Cảnh, buổi chiều cùng hắn đọc sách, buổi tối giúp hắn sưởi ấm giường —— tất nhiên, chỉ theo nghĩa đen, ta chỉ là một công cụ làm ấm giường thuần túy mà thôi.
Thân thể hắn rất yếu, quanh năm sợ lạnh, mới đầu thu mà đã phải dùng đến túi sưởi.
Còn ta thì từ nhỏ đã lớn lên ở thôn quê, trèo cây bắt chim đều không thiếu trò nào nên cơ thể vô cùng khỏe mạnh, chẳng khác gì một lò sưởi di động.
Vậy nên ta tự giác nhận lấy nhiệm vụ sưởi ấm giường cho hắn.
Hắn thường đọc những sách về thi ca hoặc kinh Phật, yên lặng dựa vào ghế mềm, áo trắng tóc đen, trông chẳng khác gì tiên nhân.
—— Nhưng là loại tiên nhân trông như có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Mỗi khi thấy cảnh này, nhiệt huyết đọc sách y học của ta lại dâng cao.
Dù không hy vọng hắn có thể hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng nếu hắn có thể sống thêm vài ngày, thì ta có thể hưởng thụ thêm vài ngày!
Nhưng Yểu Lan vẫn lo lắng:
“Nhưng cứ mãi thế này cũng không phải cách hay! Nếu tiểu thư có một đứa con để nương tựa, sau này cũng không phải lo nghĩ nhiều.”
Ta đặt chiếc áo choàng đang khâu dở xuống, lặng lẽ nhìn nàng một cái.
“Điện hạ đối với ta tốt như vậy, ta lại đòi hỏi thêm có phải là hơi quá không?”
Chẳng phải làm khó Vân Cảnh sao?
Yểu Lan như sắp khóc.
“Nô tì biết lỗi rồi!”
Ta gật đầu, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một giọng nói ấm áp quen thuộc từ phía sau.
“Ngươi nói cũng có lý, sao lại là lỗi của ngươi được?”
???
Ta giật mình đứng phắt dậy, quay đầu.
“Điện, điện hạ!?”
Vân Cảnh đứng ở cửa, một thân áo trắng, trên môi nở nụ cười nhẹ.
Hắn nhẹ nhàng hỏi:
“Miêu Miêu muốn có con, điều đó rất hợp lý, sao lại xem là yêu cầu quá đáng được?”
Lưng ta lạnh toát.