13
Tân Dương Quận chúa với vẻ mặt đầy bất lực bước ra ngoài.
“Ta đã thấy nhiều người khoe khoang, nhưng chưa từng gặp ai khoe khoang như ngươi! Cố Miêu Miêu, ngươi quá đáng lắm rồi!”
Ta: ????
Ta lại làm gì sai nữa chứ?
Chẳng phải ngươi là người chủ động hỏi sao? Hơn nữa, phu quân của ta sắp thế này rồi, ta không lo lắng được sao?
Nhưng ta không ngờ rằng, người không trụ nổi trước tiên, lại là Thái tử.
Hoàng thượng cuối cùng đã quyết lấy mạng của Tưởng Minh. Dù sao thì chuyện này trong dân gian đã ầm ĩ đến mức không giết hắn thì không đủ làm nguôi lòng dân.
Không ngờ vào phút chót, Tưởng Minh lại phản bội Thái tử, nói rằng vụ ám sát Thái tử do Tam điện hạ thực hiện trước đây là do chính Thái tử sắp đặt để hãm hại, còn vụ Tam điện hạ tự sát trong ngục cũng là do Thái tử đứng sau thao túng.
Một lời cáo buộc gây chấn động lớn.
Giết hại huynh đệ để tranh đoạt ngai vàng vốn là điều kiêng kỵ đối với hoàng thượng, huống chi Thái tử lại làm đến mức này?
Chỉ trong một đêm, Thái tử bị phế truất, hoàng hậu cũng bị liên lụy, bị giam vào lãnh cung.
Cả triều đình rúng động một trận dữ dội.
Ta thậm chí còn nghĩ đến việc khóc thương cho Cố Chi Phương. Nghe nói áo cưới của nàng ta đã thêu xong, nhưng rốt cuộc trải qua bao sóng gió, nàng ta vẫn không thể bước chân vào phủ Thái tử.
Ai mà ngờ được chuyện lại diễn ra thế này?
Nhưng cũng xem như còn may cho nàng ta, trước đó đã dính líu sâu sắc với Tưởng Minh và Thái tử nên xem như số mệnh của nàng và Thái tử đã bị gắn chặt với nhau rồi.
Đúng là lòng vòng một hồi, cái gì là của ngươi, cuối cùng vẫn là của ngươi.
Nhưng ta chẳng còn tinh thần để quan tâm đến họ nữa, bởi vì… ta đã mang thai.
“Thật là tốt quá, thật là tốt quá!”
Yểu Lan vui sướng nhảy cẫng lên:
“Về sau cho dù có chuyện gì xảy ra với Tứ điện hạ, tiểu thư cũng không phải lo lắng nữa rồi!”
Ta cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc đẩy Vân Cảnh ra.
“Điện hạ không cần cố gắng nữa, hãy dưỡng thân thật tốt.”
Có khoảnh khắc nào đó, ta dường như thấy một tia thất vọng thoáng hiện trên gương mặt của Vân Cảnh.
“…Ồ.”
Người đàn ông này đúng là hết thuốc chữa rồi, hắn có biết rằng mình chẳng còn sống được bao lâu nữa không?
Ta càng nghĩ càng thấy buồn bã hơn. Theo cái đà này, có khi con ta còn chưa kịp thấy mặt cha nó!
Tân Dương Quận chúa nghe tin, vung tay rộng rãi, gửi đến một đống quà.
Ta dụi mắt, suýt bị những món quà lấp lánh làm chói mắt, nước mắt rưng rưng nhìn nàng:
“Quận chúa khách sáo quá, lễ vật này thật sự quá quý giá—”
“Ngươi nói món nào?”
Tân Dương Quận chúa đảo mắt nhìn đống tặng phẩm lấp lánh được chất xung quanh viện của ta.
“…”
Ta quá sơ suất rồi.
Sao ta có thể so sánh số tiền riêng của mình với gia tài của Tân Dương Quận chúa chứ?
Đang nghĩ vẩn vơ thì gia nhân đến báo rằng cha ta đã tới.
Tân Dương Quận chúa khẽ cười khẩy:
“Thái tử sụp đổ, gia tộc nhà họ Giang bị tịch thu tài sản, Cố thừa tướng trước đây từng cầu xin cho họ, giờ cũng không tránh khỏi bị liên lụy.”
“Ông ta đã đày ngươi về Bắc Mạc mười năm trời chẳng thèm đoái hoài, bây giờ mới nhớ ra còn có một người con gái như ngươi à?”
Thực ra ta định nói rằng ta ở quê sống rất vui vẻ, nhưng lời Tân Dương Quận chúa cũng có lý.
Từ khi ta gả cho Vân Cảnh đến nay, cha ta chưa một lần quan tâm đến cuộc sống của ta trong phủ tốt hay không, giờ đột ngột đến thăm, rõ ràng là vì chẳng còn cách nào khác.
Dù gì đi nữa thì Vân Cảnh cũng là Tứ hoàng tử, phải không?
Tân Dương Quận chúa nhìn ra vẻ khó xử của ta, nhướng mày hỏi:
“Vừa hay ta có một biệt viện ở ngoại ô kinh thành, dẫn nước nóng từ suối về, rất ấm áp. Ngươi muốn tới đó chơi bài không?”
“Chuyện này…” Ta do dự một chút.
Vân Cảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện, xoa đầu ta, giọng dịu dàng:
“Miêu Miêu muốn đi thì cứ đi, để nhạc phụ lại cho ta lo liệu.”
Ta liền nói ngay:
“Quận chúa đã thành tâm mời, dĩ nhiên không thể từ chối.”
Nói rồi ta liền theo Tân Dương Quận chúa rời đi.
Lúc ra khỏi sân, ta thấy quản gia đi tới bên cạnh Vân Cảnh, thấp giọng nói gì đó.
“…Cố thừa tướng đã chờ ở tiền sảnh khá lâu rồi, điện hạ ngài xem…”
Vân Cảnh khẽ nghiêng đầu, ho khan một hồi lâu mới dừng lại, chỉnh lại chiếc áo choàng lông, trong đôi mắt lạnh nhạt còn thoáng chút áy náy.
“Miêu Miêu vừa ra ngoài với Tân Dương Quận chúa, ta lại mới bị nhiễm phong hàn, nếu gặp mặt mà truyền bệnh cho nhạc phụ thì không hay.”
“Ngươi đi truyền lời, bảo rằng đợi khi ta khỏe hơn, nhất định sẽ dẫn Miêu Miêu đích thân tới bái kiến.”
Ta: “…”
Đây chính là cái mà ngươi gọi là “giao cho ngươi lo liệu”?
14
Người ta sắp mất mạng, còn ngươi chỉ là bị phong hàn thôi mà!
Rõ ràng Vân Cảnh rất biết phân biệt nặng nhẹ.
Tân Dương Quận chúa ngoái đầu nhìn lại, trêu chọc:
“Sao, ngươi đau lòng cho cha và cả gia đình ông ta à?”
Ta nhíu mày:
“Dù sao đó cũng là cha ruột của ta. Điện hạ sao có thể để ông ấy chờ ở tiền sảnh nửa canh giờ mà không đoái hoài?”
Ta mở ngăn kéo nhỏ trong xe ngựa, lấy một nắm ô mai.
“Dù sao cũng nên gửi một tách trà chứ.”
Tân Dương Quận chúa: “…”
Không thể phủ nhận, điều kiện của nhà Tân Dương Quận chúa thật tốt, ngay cả xe ngựa cũng thoải mái hơn hẳn.
Ta dựa lưng vào một chiếc đệm mềm, bỗng nhớ ra gì đó:
“Sao ta không thấy Tiêu Kỳ?”
Tân Dương Quận chúa ngày thường không ít lần sai bảo hắn làm việc này việc nọ.
Tân Dương Quận chúa nhếch miệng.
“Ngày tốt như vậy, nhắc tới hắn làm gì! Xui xẻo!”
Ồ~~~!
Xem ra lại bị người ta từ chối gặp mặt rồi.
Ta vốn là người biết điều, những chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi, nhưng ta không hỏi không có nghĩa là người khác không muốn nói.
Không thể phủ nhận, biệt viện ở ngoại ô kinh thành của Tân Dương Quận chúa thật sự rất thoải mái. Không chỉ ấm áp, mà còn yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh ấy nhanh chóng bị phá vỡ.
Trên bàn bài, Tân Dương Quận chúa chau mày, khó chịu vứt lá bài ra.
“Rõ ràng hôn ước giữa ta và Thái tử đã bị hủy rồi, hắn còn không vui cái gì nữa chứ!”
Ồ~~~!
Ta và Yểu Lan trao nhau một ánh mắt đầy tò mò.
Yểu Lan hiểu ý, một lát sau, nàng bưng tới một đĩa đầu thỏ cay.
Ta: “…”
Không hổ danh là nha hoàn do ta dạy dỗ!
“Cố Miêu Miêu, ngươi có nghe ta nói gì không?”
Tân Dương Quận chúa tức giận.
Ta dừng động tác gặm đầu thỏ, ngập ngừng nói:
“…Hay là mời vài công tử tới, ngài luyện lại cung tiễn? Nhưng ta thấy ngài bắn cung cũng đã rất giỏi rồi. Hay là… ăn chút gì đã?”
Tân Dương Quận chúa càng bực bội.
“Kỹ thuật bắn cung này là do Tiêu Kỳ dạy ta, nhưng bây giờ thì sao? Hắn lần nào cũng cố tình thua! Vậy còn có ý nghĩa gì nữa! Đàn ông kiểu gì vậy!”
Quả là con trai của cựu Thượng thư Bộ binh, hắn đúng là vẫn còn chút tài năng, nhưng ta không ngờ mối quan hệ giữa hai người họ lại sâu đậm đến thế?
Quận chúa nhìn ta với vẻ bất lực.
“Ngươi cũng vậy, người ta nói ăn đồ chua sinh con trai, đồ cay sinh con gái, sao ngươi lại thay đổi thất thường thế này?”
????
Ta chỉ ăn thêm chút đồ thôi mà? Ngươi giận dỗi với đàn ông thì cứ giận đi, sao lại lôi ta vào?
“Ai bảo đầu bếp ở biệt viện của ngươi nấu ăn ngon quá, ta mượn người được không?”
Tân Dương Quận chúa lẩm bẩm điều gì đó mà ta không nghe rõ:
“Ngươi có phải đang thầm mắng ta không?”
Tân Dương Quận chúa: “…”
Đến chiều tối, khi chúng ta chuẩn bị trở về, thì nghe được một tin chấn động.
——Thái tử đã tạo phản và dẫn quân tấn công hoàng cung!
15
Chuyện này nói đột ngột cũng đột ngột, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không phải là điều khó hiểu.
Thái tử đã gây dựng thế lực nhiều năm, lôi kéo được không ít đại thần trong triều, nay bị phế truất như vậy thì xem như mọi công sức bao năm đổ sông đổ bể.
Dù hắn đồng ý bị phế đi chăng nữa, nhưng những người đi cùng hắn cũng chẳng thể cam lòng.
Sau lần quần thần dâng sớ lần trước, hoàng thượng hẳn đã rõ ai là kẻ đứng về phe Thái tử. Ai cũng biết, kết cục của họ về sau sẽ không thể tốt đẹp. Thế thì thà rằng xé rách mặt, liều một phen.
“Nghe nói Trấn Nam Tướng quân đã dẫn quân, trực tiếp phá cửa cung mà vào.”
Người của Yến Vương gửi tin đến, nói rằng tình hình trong kinh thành đang hỗn loạn, bảo Tân Dương Quận chúa tạm thời đừng quay về.
Vậy nên, ta cũng ở lại biệt viện này cùng nàng.
“Thượng thư Bộ Lễ và người trong cung cấu kết ngầm với nhau, tạo cơ hội cho Thái tử. Giờ thì chắc hẳn trong cung đã loạn thành một nồi lẩu rồi.”
Tân Dương Quận chúa nhìn ta, an ủi:
“Yên tâm, cha ta đã dẫn quân vào cung rồi.”
Yến Vương dũng mãnh thiện chiến, chưa chắc đã không thể xoay chuyển tình thế, nhưng ta vẫn không yên tâm.
Bởi vì Vân Cảnh vẫn đang ở trong kinh thành!
Người hoàng huynh kia của hắn dám giết cha, thì đương nhiên cũng có thể giết người đệ đệ cùng cha khác mẹ còn đang ôm bệnh trong người là hắn đấy!
Dù sao thì hắn vốn dĩ cũng chẳng sống được lâu, nhưng chết vì bệnh và bị người khác giết cũng khác nhau chứ.
Tân Dương Quận chúa chớp mắt, rồi bất ngờ mỉm cười nói:
“Không ngờ ngươi lại có vẻ thích Tứ điện hạ đến thế.”
???
Giờ là lúc nào rồi mà nàng còn tâm trí để bàn chuyện bát quái?
Tân Dương Quận chúa đưa cho ta một đĩa bánh hoa phù dung.
“Yên tâm, Trấn Nam Tướng quân không phải là đối thủ của cha ta.”
Ta ăn gần hết đĩa bánh, nhưng rồi cũng không ăn nổi nữa, đành vẫy tay thôi.
Đêm đó ta trằn trọc không ngủ được.
Thật ra từ lâu ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc con ta sẽ không có cha, nhưng đến lúc này, ta mới nhận ra mình dường như… có chút không nỡ.
Nhiều hình ảnh chợt hiện về trong tâm trí, ta bất lực ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm vầng trăng tròn mà lòng ngổn ngang khó tả.
Xong rồi…Vân Cảnh, hình như ta không muốn làm góa phụ đâu.
…
Chúng ta ở biệt viện ngoại ô được ba ngày thì nhận được tin Thái tử mưu phản đã bị Yến Vương bắn chết tại chỗ, Trấn Nam Tướng quân và đồng bọn đều bị đánh bại và bắt giữ tại chỗ.
Nghe nói trận chiến vô cùng khốc liệt, máu chảy tràn ra đến ngoài cổng cung.
Quan trọng hơn, sau vụ này, hoàng thượng phát bệnh tim đột ngột mà băng hà. Trước khi qua đời, ngài để lại thánh chỉ, truyền ngôi cho Tứ hoàng tử Vân Cảnh.
Phịch!
Ta đánh rơi chiếc đùi thỏ trong tay, cả người cứng đờ.
Chuyện này là sao đây? Sao mới ra ngoài một chuyến, khi quay về ta đã trở thành hoàng hậu rồi!?