14
Trịnh Ý Nhi sau khi bị giáng xuống làm tần, đã gọi muội muội ruột của mình đến hành cung, đi cùng với nàng còn có mấy vũ công.
Nàng ta tự nhốt mình trong viện, trong viện thường vang lên tiếng đàn tỳ bà. Nghe nói, lần đầu tiên Trịnh Ý Nhi thật sự gặp gỡ Tạ Nguyên Thần chính là nhờ điệu Phi Thiên Tỳ Bà.
Khi ấy, Trịnh Ý Nhi chỉ là một tiểu thư thứ xuất, nhưng từ nhỏ đã xinh đẹp hơn người.
Thừa tướng có ý định gả nàng cho Lại Bộ Thị Lang Hồ Tiềm để củng cố quyền thế. Nhưng Hồ Tiềm khi ấy đã ngoài năm mươi, thê tử vừa mất được ba tháng, lại thường lui tới lạc phường, đặc biệt yêu thích những kỹ nữ chơi đàn tỳ bà.
Trịnh Ý Nhi không thể kháng cự lại lệnh cha mẹ, bị ép phải khổ luyện điệu Phi Thiên Tỳ Bà.
Trong một bữa tiệc do thừa tướng tổ chức, Tạ Nguyên Thần khi ấy vẫn còn là hoàng tử, tình cờ bước vào viện của Trịnh Ý Nhi và bắt gặp nàng đang múa Phi Thiên Tỳ Bà giữa trời tuyết.
Điệu múa uyển chuyển như tiên nữ giáng trần, nhưng trong mắt nàng đong đầy lệ, như thể mang theo một nỗi khổ tâm lớn lao.
Hai người kết duyên từ điệu múa ấy. Tạ Nguyên Thần từ đó đem lòng yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giờ đây, có lẽ Trịnh Ý Nhi muốn dựa vào điệu múa này để gợi lại sự thương xót của hoàng đế.
“Chủ tử, đây là canh bổ nguyên mà Minh phi nương nương dâng hoàng thượng vào ngày rằm hàng tháng. Nô tỳ chỉ lấy được từng này, lấy nhiều hơn dễ bị phát hiện.”
Phúc Quả đặt một bát nhỏ lên bàn trước mặt ta, trong bát chỉ có chừng hai muỗng canh.
Ngay sau đó, như sực nhớ ra điều gì, nàng vui vẻ lấy từ trong tay áo ra một mảnh giấy.
“Đây là Liễu nhi cô nương nhờ nô tỳ đưa cho chủ tử.”
Ta mở lá thư trống, thoa lên một lớp bột đặc biệt, sau ba nhịp thở, chữ hiện ra:
【Phủ thừa tướng đã bỏ ra vạn lượng vàng để tìm gặp quỷ y, và đã có người tìm ra hắn】
Ta nhìn bát canh bổ nguyên, rồi đốt lá thư. Ngọn lửa bùng lên, phản chiếu vào đôi mắt đầy sát ý của ta.
Lần này, hãy để ta xem Trịnh Ý Nhi sẽ giành lại được thánh sủng, hay rơi vào địa ngục.
15
Một tháng sau, vào ngày cuối cùng tại hành cung.
Trong yến tiệc, ta ngồi bên cạnh Tạ Nguyên Thần, thỉnh thoảng rót đầy rượu cho ngài, môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Ta cố gắng lờ đi ánh mắt nóng bỏng của Tạ Dụ Chước thỉnh thoảng liếc về phía ta.
Không lâu sau, Trịnh Ý Nhi xuất hiện với cây tỳ bà trong tay.
Nàng mặc bộ Vũ y cánh ngũ sắc, và bắt đầu múa điệu Phi Thiên Tỳ Bà, một lần nữa thu hút ánh nhìn của Tạ Nguyên Thần.
Trong lúc nàng múa, dường như ngài nhìn xuyên qua nàng để thấy lại những ký ức xưa cũ, khi hai người từng bên nhau ngắm hoa, ngắm trăng, lòng đầy hoài niệm.
Khi múa xong, Trịnh Ý Nhi vội vàng bước đến trước mặt Tạ Nguyên Thần, nhưng không may chân nàng mềm nhũn, ngã vào lòng ngài, đôi tay vòng lấy cổ ngài, nở nụ cười e ấp:
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy hơi mệt, đi không nổi nữa.”
Tạ Nguyên Thần vuốt ve má nàng, vui mừng nhận ra vết thương trên trán Trịnh Ý Nhi đã lành, và dung mạo nàng đã khôi phục như trước.
“Vậy cứ ở bên cạnh trẫm, không cần đi đâu cả.”
Nàng đáp lại bằng giọng điệu e thẹn, nhưng khi cúi đầu, ánh mắt lại đầy hận thù hướng về phía ta.
Ta biết điều, đứng lên cung kính rời đi, ngồi xuống vị trí thấp hơn. Thấy vậy, Trịnh Ý Nhi càng thêm đắc ý.
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, rồi đột ngột mỉm cười:
“Nghe nói quỷ y đã chữa lành vết thương cho Minh phi nương nương, quỷ y vốn nổi tiếng thần bí, thiếp thân chưa từng gặp qua, thật là tò mò.”
Tạ Nguyên Thần nghe ta nói cũng bị khơi dậy sự tò mò.
“Không biết quỷ y còn ở đây không, trẫm cũng muốn gặp hắn.”
Trịnh Ý Nhi nghe vậy, càng thêm đắc thắng:
“Thần thiếp sẽ sai người đi mời.”
Nàng cười ngạo mạn, nhưng khi thấy người hầu gái với khuôn mặt đầy vết sẹo đi cùng quỷ y, sắc mặt nàng lập tức chuyển thành hoảng sợ.
Quỷ y chưa kịp lên tiếng, người hầu gái kia đã đột nhiên quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa:
“Hoàng thượng, nô tỳ là Thanh Sỏa, hầu gái của Minh Đức Quý phi. Xin hoàng thượng minh xét! Người đang ở bên cạnh ngài không phải là nương nương của nô tỳ, mà là đại tiểu thư của phủ thừa tướng. Nương nương của nô tỳ đã bị thừa tướng sát hại, và họ dùng bí thuật để tráo đổi khuôn mặt của hai người. Người kia chỉ là kẻ giả mạo!”
Tạ Nguyên Thần giật mình, chén rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Trịnh Ý Nhi ngẩn ra trong chốc lát, sau đó chỉ tay về phía người hầu, tức giận nói:
“Nói nhảm! Hoang đường! Hoàng thượng, nàng ta đang nói dối, thần thiếp chính là Ý Nhi. Nàng ta đang hãm hại thần thiếp, người đâu, kéo nàng ta ra ngoài đánh chết cho ta!”
Dù Trịnh Ý Nhi khẳng định chắc nịch, nhưng đầu ngón tay nàng lại run rẩy.
Thị vệ tiến lên định kéo người hầu gái đi, nhưng không hiểu sao nàng lại bỗng có sức mạnh lạ thường, vùng ra được, giọng nói đầy bi thương:
“Hoàng thượng, nô tỳ có bằng chứng! Xin hoàng thượng minh xét cho nương nương của nô tỳ!”
Nàng liên tục dập đầu, đến mức trán chảy máu.
Ta nhìn Trịnh Ý Nhi với ánh mắt tràn đầy hả hê, cười thoải mái:
“Hoàng thượng, chi bằng nghe thử lời của nàng ta. Nếu nàng ta vu oan cho Minh phi nương nương, lúc đó hãy xử tử cũng chưa muộn, như vậy cũng là để rửa oan cho nương nương.”
Người hầu gái kia tự xưng là tỳ nữ của Trịnh Ý Nhi thật, dù khuôn mặt đã bị hủy hoại, nhưng vẫn có thể nhận ra chút dáng dấp của dung mạo ban đầu.
Tạ Nguyên Thần và Trịnh Ý Nhi từng có mối tình thắm thiết từ thuở niên thiếu, nên ngài đã từng gặp qua người hầu này. Khuôn mặt ngài trở nên u ám, trong lòng bắt đầu tin tưởng đôi chút.
“Nói! Tất cả mọi chuyện, kể lại cho trẫm nghe!”
Trịnh Ý Nhi hoảng loạn, rút dao của thị vệ ra định đâm vào cổ của người hầu kia nhưng lại bị Tạ Dụ Chước bất ngờ đứng lên, đá văng nàng ta xuống đất, miệng phun ra máu.
Sau khi tỳ nữ dâng lên bằng chứng và quỷ y đứng ra làm chứng, khẳng định rằng Trịnh Ý Nhi đã bị tráo đổi khuôn mặt, Tạ Nguyên Thần tức giận tột cùng.
Trịnh Ý Nhi bị phế truất, đưa vào lãnh cung.
Nàng bò dưới đất, tay vươn về phía hoàng đế, khóc nức nở:
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng chỉ vì yêu mến người. Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, hoàng thượng!”
Ta nhìn Trịnh Ý Nhi đang khóc lóc thảm thiết, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo. Vẫn chưa đủ.
“Nghe nói quỷ y y thuật cao siêu, thiếp có thể mạo muội thỉnh cầu quỷ y chẩn mạch cho hoàng thượng không? Thiếp lo sợ rằng Minh phi nương nương…”
Chưa kịp nói hết, thái hậu đã hốt hoảng lên tiếng:
“Phải, phải, mau, quỷ y, mau đến xem mạch cho hoàng thượng!”
Quỷ y bước tới trước theo lệnh.
“Không!” Trịnh Ý Nhi gần như phát cuồng, ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía ta.
Một thoáng im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở dài của quỷ y.
“Hoàng thượng từ nay e rằng khó có con nối dõi.”
Lời vừa dứt, ta lại cảm thấy buồn nôn và lập tức nôn thốc tháo không ngừng.
Tạ Nguyên Thần hoảng hốt, còn thái hậu thì ngất xỉu vì quá tức giận.
“Điều tra! Trẫm muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện!”