10
Trong khi đó, tại phủ của Lục Cảnh Luân, Lâm Nhược Vũ đã lộ rõ sơ hở khiến toàn bộ văn võ bá quan đang đến mừng lễ bái đường phát hiện ra rằng người bái đường với Lục Cảnh Luân lại là thư đồng của công chúa.
Mọi người nhìn nhau đầy khó hiểu, đang không biết phải làm sao thì Lục Cảnh Luân dường như tỏ ra đầy khổ sở, nói:
“Chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách chờ công chúa đến rồi bái đường lại. Còn về phần Nhược Vũ, đã bái đường rồi, đành ủy khuất nàng ấy làm bình thê vậy.”
Mọi người đều cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết rõ là gì. Ai nấy đều dõi mắt nhìn ra cửa, chờ đợi.
Bất chợt, một gia nhân của phủ Lục chạy vào, ghé tai Lục Cảnh Luân nói mấy câu. Lục Cảnh Luân nghe xong liền biến sắc.
Đúng lúc đó, thị nữ thân cận của ta đã đến Lục phủ, lớn tiếng thông báo:
“Thưa các vị đại nhân, công chúa đã phát hiện mình lên nhầm kiệu hoa với Lâm Nhược Vũ cô nương.”
“Hiện công chúa đang đợi ở tiền sảnh của phủ Tô tướng quân. Công chúa nói rằng nếu Lục tướng quân và Lâm cô nương đã bái đường rồi thì không nên chia rẽ uyên ương. Điều đó chứng tỏ nàng và Lục tướng quân không có duyên.”
“Công chúa còn chuyển lời, xin mời các vị chuyển sang phủ Tô tướng quân để chứng kiến hôn lễ giữa nàng và Tô tướng quân.”
Mọi người nghe vậy, lập tức đổ xô ra cửa chạy đi.
Chuyện gì thế này! Ban đầu đến phủ Lục gia thay vì phủ Tô tướng quân chỉ vì sợ làm mất mặt công chúa. Giờ công chúa đã ở phủ Tô tướng quân thì tất nhiên phải nhanh chóng đến đó chứ.
Huống hồ, Tô Cảnh Niên là một đại tướng quân thực thụ, tương lai còn có thể được tấn phong làm vương gia đấy!
Còn bên phía Lục tướng quân, tuy được gọi là tướng quân nhưng vẫn còn què, ai biết sau này sẽ thế nào?
Đám đông khách khứa chen chúc lập tức chạy mất một nửa, chỉ còn lại một ít lão thần vì tuổi cao sức yếu nên chạy không nổi!
Điều kỳ lạ hơn là, những lão làng tinh tường này còn chạy đến chỗ thu lễ, tự tay lục lại lễ vật của mình rồi mang theo bỏ chạy.
Đoàn hồi môn của ta vội vàng khiêng sính lễ trở lại, nhạc rộn rã vang lên, hướng thẳng đến phủ Tô tướng quân.
Phủ Lục gia chẳng mấy chốc trở nên vắng lặng.
Chuyện này, sao lại trở nên khác xa với dự tính của hắn vậy?Chẳng phải công chúa vì yêu hắn sâu đậm nên khi phát hiện sai lầm sẽ lập tức quay lại phủ Lục tướng quân sao? Sao mãi vẫn chưa thấy đến?
Lục Cảnh Luân hoàn toàn mơ hồ.
Lâm Nhược Vũ thì vừa sợ hãi vừa mừng rỡ, phải chăng nàng ta vừa trở thành chính thất mà không cần làm bình thê nữa rồi sao? Nhưng đoàn sính lễ đã bị khiêng đi hết, dù của hồi môn của nàng không nhiều nhưng vẫn còn ở phủ Tô tướng quân, giờ biết làm sao lấy lại đây?
Khi thấy phủ Tô Tướng quân đầy ắp các quý khách tấp nập bước vào, ta chẳng còn tâm trí lo lắng hai người kia đang nghĩ gì.
Giữa những lời chúc tụng “trời sinh một đôi, lang tài nữ mạo” vang khắp phòng khách, ta cùng Tô Cảnh Niên hân hoan làm lễ bái đường.
11
Trong tân phòng, ta nhìn Tô Cảnh Niên đang ngồi cười ngốc nghếch, không nhịn được mà hỏi:
“Hôm nay là ngày vui lớn, chàng có vui không?”
Tô Cảnh Niên cười tươi như hoa, gật đầu lia lịa:
“Vui, vui lắm, ai đã bày ra chuyện này vậy? Ta muốn quỳ lạy cảm tạ người ấy một cái!”
Ta giả vờ giận dữ:
“Nhưng ta thì hận không thể giết kẻ đó.”
Tô Cảnh Niên thấy ta nổi giận, vội vàng dỗ dành:
“Thanh Linh, nàng đừng rời bỏ ta. Nếu nàng không thích điểm nào, ta sẽ sửa. Ta nhất định sẽ đối xử với nàng tốt hơn Lục Cảnh Luân, sẽ yêu thương nàng suốt đời, nàng đừng bỏ ta…”
Thấy chàng lo lắng như vậy, hoàn toàn không giống với hình tượng lạnh lùng trong lời đồn, ta không nhịn được mà trêu:
“Chàng thích ta sao?”
Chàng hiếm khi nghiêm túc lại, nhìn thẳng vào ta mà nói:
“Không phải thích, mà là yêu. Ta đã yêu nàng, từ rất nhiều năm trước rồi.”
Cuối cùng, ta cũng hỏi ra được câu hỏi mà kiếp trước chưa kịp nói:
“Yêu ta nhiều thế nào? Nếu ta bị người khác hại chết, chàng sẽ làm gì?”
Khuôn mặt Tô Cảnh Niên dường như lập tức phủ lên một lớp băng:
“Ta sẽ giết sạch những kẻ đáng chết đó, để bọn chúng chôn cùng nàng.”
Lòng ta vừa cảm động vừa kinh hãi, thậm chí hoàn toàn tin vào lời chàng nói. Ta không khỏi nghĩ, có lẽ vì trời cao không muốn nhìn thêm cảnh giết chóc, nên mới ban cho ta cơ hội trọng sinh này.
Thấy ta im lặng, Tô Cảnh Niên khẽ hỏi:
“Có phải ta đã làm nàng sợ không?”
Ta lắc đầu, gọi thị nữ vào hầu hạ rửa mặt.
Khi ta thay y phục ngủ xong, nhìn lại thấy Tô Cảnh Niên đang lo lắng nhìn chằm chằm vào đôi nến long phụng.
“Chàng không ngủ mà nhìn nến làm gì?”
Tô Cảnh Niên với vẻ mặt thành kính nói:
“Ta muốn canh nến cháy hết đến sáng. Chúng ta nhất định sẽ sống bên nhau dài lâu, cả đời không rời xa.”
Ta bật cười trước niềm tin ấy, vỗ vào một bên giường:
“Chàng nghĩ rằng ngủ sớm sẽ khiến chúng ta dài lâu, hay nhìn nến cháy sẽ giúp chúng ta lâu bền hơn?”
Tô Cảnh Niên không tin vào tai mình, ngơ ngác nhìn ta, lắp bắp hỏi đầy thận trọng:
“Ngủ ở đây? Ta có được không?”
Ta cố nhịn cười, khẽ chớp mắt:
“Chàng có được hay không? Chàng còn hỏi ta sao?”
Không biết chữ nào đã chạm đến dây thần kinh của Tô Cảnh Niên, giữa ánh sáng mờ nhạt của nến đỏ, ta mê man và thực sự đã cùng chàng thức trọn đêm để canh đôi nến đó.
12
Sáng sớm hôm sau, Tô Cảnh Niên với khuôn mặt rạng rỡ, nắm tay ta tiến cung tạ ơn. Vừa hay lại gặp Lục Cảnh Luân và Lâm Nhược Vũ cũng đến để tạ ơn.
Phụ hoàng và mẫu hậu đã sớm nghe về chuyện nhầm kiệu hoa ngày hôm trước, nhưng cả hai người đều chọn cách phớt lờ, chỉ nói vài câu đại loại như “ý trời là vậy” rồi coi như mọi chuyện đã êm xuôi.
Về phần Lục Cảnh Luân và Lâm Nhược Vũ, cả hai đều trưng ra vẻ mặt ảm đạm, không hề có chút nào giống cặp tân hôn hạnh phúc.
Ta cảm thấy kỳ lạ, mặc dù Lục Cảnh Luân chân đã bị què, nhưng hai người cuối cùng cũng nên duyên phu thê, nay ước nguyện đã thành, cớ sao vẫn không vui như thế?
Nhìn thấy thần sắc uể oải với đôi mắt thâm quần của hai người bọn họ, ta không khỏi suy đoán, chẳng lẽ đêm qua chiến sự cũng căng thẳng, khiến cả đêm không ngủ được?
Đến lúc dâng trà, Lâm Nhược Vũ vẫn giữ vẻ mặt sầu thảm, vì bối rối mà còn không cầm chắc chén trà, làm nước trà đổ hết lên tay áo nàng.
Thị nữ hầu trà sợ nàng bị bỏng, vội vàng kéo tay áo Lâm Nhược Vũ lên, và không ngờ vết chu sa đỏ thẫm trên tay nàng cũng bị lộ ra rõ ràng.
Hai người bọn họ còn chưa động phòng?
Ta sững sờ, không kìm được mà liếc nhìn cái chân què của Lục Cảnh Luân. Chẳng lẽ sau khi chân mất cảm giác, thứ kia cũng không dùng được nữa?
Sau đó, suy đoán của ta hóa ra lại đúng.
Mặc dù Lục Cảnh Luân đã cố gắng che giấu, nhưng lời đồn từ Thái y viện vẫn lan truyền ra ngoài rằng Lục tướng quân quả thực “không lên được”.
Vài ngày sau, thám tử báo lại rằng, sau khi phát hiện bản thân không còn khả năng, Lục Cảnh Luân càng trở nên nóng nảy, thậm chí còn ra tay đánh Lâm Nhược Vũ.
Hóa ra, cuộc hôn nhân đầy mưu mô tính toán ấy chẳng hề tốt đẹp như họ tưởng!