15
Ngày phủ Lục tướng quân bị tịch thu, ta bước vào sân viện mà kiếp trước mình từng ở, sau đó sai người dẫn Lục Cảnh Luân và Lâm Nhược Vũ tới.
Vừa nhìn thấy ta, Lục Cảnh Luân lập tức bò dưới chân ta:
“Thanh Linh, tất cả đều là do ả tiện nhân Lâm Nhược Vũ mê hoặc ta làm chuyện ngu ngốc. Nàng cứu ta được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Lâm Nhược Vũ vội vàng đẩy Lục Cảnh Luân ra, rồi quỳ gối trước mặt ta:
“Công chúa, là Lục Cảnh Luân ép buộc thần thiếp, hắn bắt thần thiếp phải gả cho hắn, còn cố tình đánh gãy chân phụ thân của thần thiếp, làm mù một mắt của thần thiếp. Công chúa, ngài phải làm chủ cho thần thiếp!”
Ta nhìn mắt Lâm Nhược Vũ, một con mắt bên trái đã hoàn toàn xám xịt, không còn chút thần sắc nào. Lục Cảnh Luân quả thực ra tay tàn nhẫn.
“Ngươi là đồ tiện nhân! Chính ngươi quyến rũ ta trước, để xem ta có đánh chết ngươi không!”
Lục Cảnh Luân vừa nắm lấy cổ chân Lâm Nhược Vũ, vừa giáng một cú lên lưng nàng.
Lâm Nhược Vũ cũng không chịu thua kém, nàng quay lại tát vào mặt Lục Cảnh Luân. Chỉ trong chốc lát, mặt Lục Cảnh Luân đã xuất hiện mấy vết cào máu:
“Ngươi là đồ què, kẻ vô dụng, còn muốn tạo phản nữa à? Ngươi…”
Lời của Lâm Nhược Vũ chưa nói xong, Lục Cảnh Luân đã tăng lực kéo mạnh nàng ta một cái.
Đầu Lâm Nhược Vũ đập vào bàn, ngất lịm.
Không có gì lạ khi Lục Cảnh Luân bỗng nhiên phát điên, liều mạng ra tay. Bởi vì hiện tại chỉ là tịch thu gia sản và xử trảm. Nếu Lâm Nhược Vũ tiết lộ chuyện mưu phản, cả chín đời nhà hắn sẽ bị tru diệt.
Nhìn hai kẻ trước mặt chó cắn chó, ta thấy vô cùng khoan khoái.
Ta bình thản ra lệnh:
“Người đâu, hắt nước cho tỉnh lại.”
Một thùng nước tạt lên đầu Lâm Nhược Vũ, nàng ta lờ mờ tỉnh dậy.
Ta nghĩ nàng ta sẽ tiếp tục đánh trả, nhưng không ngờ nàng ta lại phát điên.
“Hahaha, Lục Cảnh Luân, ngươi đúng là đồ phế vật! Đời này còn không bằng đời trước.”
Lâm Nhược Vũ chỉ vào Lục Cảnh Luân mà cười lớn:
“Ngươi cả hai kiếp đều không thể làm hoàng đế, còn khiến ta chịu khổ cùng ngươi.”
Ánh mắt ta thoáng co lại, chăm chú nhìn Lâm Nhược Vũ. Nàng ta cũng đã trọng sinh sao?
Ta cười khẩy, chuyện này mới thật sự là thú vị đây!
Kiếp trước ta bị hại chết trong chính căn phòng này. Oan có đầu, nợ có chủ. Kiếp này, ta lạnh lùng ra lệnh:
“Vì phu nhân của Lục tướng quân đã điên rồi, không cần đưa nàng ta vào đại lao nữa. Giam cả hai ở đây đi.”
Trước khi rời khỏi, ta tốt bụng nhắc nhở Lục Cảnh Luân:
“Chén thuốc ngươi uống đúng là do Lâm Nhược Vũ tự tay sắc, nhưng bản công chúa đã lén thêm chút nguyên liệu khi nàng ta đi thay y phục mà thôi.”
Mục đích đã đạt được, ta mỉm cười rồi quay người bước ra khỏi phòng.
16
Ở bên ngoài, ta lắng nghe những tiếng kêu la thảm thiết và chửi bới của Lục Cảnh Luân, xen lẫn những lời mắng nhiếc của Lâm Nhược Vũ. Trong lòng ta chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như vậy.
Vì hai kẻ ấy đã tốn không ít tâm sức để được bên nhau, ta rất vui lòng hoàn thành ý nguyện đó, nhốt chúng cùng nhau đến cuối đời.
Không biết đã bao lâu trôi qua, âm thanh đánh đập trong phòng dần lắng xuống.
Khi ta tưởng mọi chuyện đã kết thúc, đột nhiên ta nghe thấy Lục Cảnh Luân hét lên:
“Sao lại thế này? Rõ ràng ta sắp trở thành hoàng đế rồi, tất cả là tại Tô Cảnh Niên! Nếu không có hắn, làm sao ta có thể chết thế này…”
Trong phòng lại vang lên những tiếng khóc lóc mới và tiếng hét thảm thiết của Lâm Nhược Vũ.
Tô Cảnh Niên xử lý xong công việc ở tiền viện rồi tiến lại gần, ta vẫn đang ngẩn ngơ nhìn khung cảnh quen thuộc của sân viện.
“Thanh Linh, sao vậy?”
Tô Cảnh Niên dịu dàng nhìn ta, như bảo vật quý giá, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
Bây giờ ta đã biết, kiếp trước Tô Cảnh Niên đã thay ta báo thù thành công.
Nhưng ta vẫn không khỏi đau lòng cho Tô Cảnh Niên lúc đó, khi hắn ra đi tay trắng một mình chạy tới biên cương, rồi trong lúc nguy hiểm nhất, vẫn không do dự mà quay lại báo thù cho ta.
May mắn thay, mọi thứ vẫn còn cơ hội, để ta có thể bù đắp cho sự thâm tình đó của chàng.
Đêm hôm ấy, sân viện của phủ Lục tướng quân lại một lần nữa bùng cháy dữ dội. Thời tiết khô ráo, chẳng có cơn mưa nào rơi xuống, ngọn lửa cháy suốt đêm không dập tắt nổi.
Lục Cảnh Luân và Lâm Nhược Vũ chết trong biển lửa, không để lại một mảnh xương cốt nào, hoàn toàn cháy thành tro bụi.
Ta và Tô Cảnh Niên, những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Hết