8
Ngày hôm sau, đón chờ ta là cơn giận dữ càng thêm hung bạo của Cố Minh Châu.
Từ khi bước chân vào phủ Nhiếp chính vương, tính tình nàng ta càng trở nên nóng nảy, thất thường.
Kiếp trước, mỗi khi ta thay nàng viên phòng với Vương gia, nàng luôn tìm mọi lý do để cấu véo, hành hạ ta, để xả hết nỗi bực tức trong lòng.
Trong mắt nàng, ta chỉ là một thứ nữ thấp hèn, có thể đội lên khuôn mặt giống nàng để gặp Vương gia đã là phúc phần của ta rồi.
Nói cho cùng, sự ngông cuồng của Cố Minh Châu và thói lăng nhăng của Triệu công tử nhà Định Quốc công, quả thật là một đôi tuyệt phối.
Họ từng thầm định chung thân, nhưng sau khi biết Cố Minh Châu có thai, Triệu công tử liền bặt vô âm tín.
Chủ mẫu âm thầm tới phủ Định Quốc công tìm Triệu gia, định kết thân thông gia, vốn dĩ cũng là một mối hôn sự không tồi.
Kết quả, tên lăng nhăng ấy thậm chí không dám ra gặp, còn bảo rằng hắn chưa từng chạm vào Cố Minh Châu.
Hắn còn cho người truyền lời, nói rằng ngay cả đứa trẻ trong bụng Cố Minh Châu là của ai cũng chưa chắc rõ, sao có thể đổ tội cho hắn?
Nghe xong những lời đó, chủ mẫu tức đến suýt ngất.
Về đến phủ, bà ta lập tức sai người đưa cho Cố Minh Châu một bát thuốc, ngay đêm đó đại tiểu thư đã chảy máu không ngừng.
Cũng từ đó, nàng ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của Triệu công tử.
Không chỉ mất đi đứa con, Cố Minh Châu còn bị suy yếu thân thể, đại phu nói nàng đã tổn thương gốc rễ, khó lòng có thai trở lại.
Vì thế, khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, nàng ta và chủ mẫu mới nghĩ đến ta.
Dù ta phải nhẫn nhịn chịu đựng như vậy, nhưng Cố Minh Châu vẫn ngày càng quá quắt.
Trước mặt nàng, ta thậm chí còn không bằng một kẻ nô tài. Nhưng nàng vẫn còn cần đến ta, nên xem như mạng của ta vẫn còn giữ được.
Kiếp trước, dù nàng căm ghét ta đến đâu thì cũng chỉ dám ngầm giở trò, không dám động đến khuôn mặt của ta một chút nào.
Cho đến khi cái thai trong bụng lớn dần, Vương gia vì lo lắng cho đứa trẻ mà không còn gần gũi với ta nữa. Thái độ của nàng ta đối với ta lúc đó mới dịu bớt phần nào.
Lúc này, nhìn chiếc chén trà vỡ tung tóe khắp sàn, ta biết nàng ta đã bắt đầu thích Vương gia.
Nhiếp chính vương không chỉ có tài trí, mà còn có dung mạo phi phàm.
Ban ngày, Vương gia đối với nàng ta tốt như vậy, trái tim nàng ta dần rời khỏi Triệu công tử lăng nhăng kia, chuyển sang Vương gia.
Nhưng nàng ta đã tổn thương thân thể, người cùng Vương gia ân ái trên giường, lại chính là ta.
Điều này khiến nàng phát điên.
Vì vậy, mỗi đêm ta cùng Vương gia viên phòng, nàng ta lại ngồi cả đêm trong phòng hạ nhân bên cạnh mà ngây dại canh giữ.
Tính cách vốn kiêu ngạo của nàng ta ngày càng trở nên bất thường, đối xử với hạ nhân cũng tàn nhẫn hơn trước.
Kiếp trước, có một lần, sáng hôm sau Vương gia đột nhiên gặp ác mộng, ta phải ở lại để trấn an chàng nên về phòng muộn hơn thường lệ.
Nàng bắt ta quỳ xuống, sau đó lấy ra một cây kim thêu thật nhỏ. Nàng nắm lấy tay ta, dùng kim đâm vào dưới móng tay.
Ta đau đến mức khóc nấc lên, nhưng càng thấy ta đau đớn, nàng ta lại càng vui vẻ.
Lúc này đây, cũng như kiếp trước, nàng ta lại lấy ra một chiếc kim thêu dài.
Nhìn ánh mắt độc ác của nàng, ta giả vờ sợ hãi, nhưng từng lời ta nói đều chuẩn xác:
“Minh Châu tỷ tỷ, đêm qua Vương gia đã phát hiện vết bầm trên vai muội, nhưng muội đã khéo léo tránh né. Vương gia rất nhạy bén, nếu thấy tay muội bị thương, mà khi ở cùng tỷ, tay tỷ không có vết nào, chàng nhất định sẽ sinh nghi.”
“Vì nghĩ cho bản thân, xin tỷ tỷ đừng nổi nóng.”
Nghe xong, nàng ta liền liếc nhìn Trương ma ma bên cạnh, Trương ma ma khẽ gật đầu với nàng. Thế là nàng hất đầu lên ra vẻ ban ơn, nói một câu:
“Cố Tri Ý, hôm nay ta tha cho ngươi, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cho ta.”
Nàng ta nói thế rồi vội vàng rời đi, là để đi dùng bữa sáng với Vương gia.
Ta đứng dậy từ nền gạch lạnh lẽo, xoa xoa đôi đầu gối đau nhức. Sau đó, ta lấy khăn tay ra, chậm rãi lau đi lớp hương cao trên cổ.
Cố Minh Châu, kiếp trước Cố Tri Ý nhu nhược, để ngươi mặc sức ức hiếp, nhưng nàng ấy đã chết rồi.
Hiện tại, ta sắp thay thế vị trí của ngươi.
Nhìn vào gương, ta thầm nhủ phải kiên nhẫn thêm một chút, cơn ác mộng này sắp kết thúc rồi.
Chiều hôm đó, có tin tức truyền đến rằng Hoàng thượng mở tiệc tránh nóng, mời gia quyến Nhiếp chính vương cùng đến Thừa Đức sơn trang tránh nóng.
Vậy nên, ta đội khăn che mặt, trở thành thị nữ thân cận của Cố Minh Châu.
9
Để tránh Nhiếp chính vương phát hiện, Cố Minh Châu cố ý bảo Ninh Nhi vẽ cho ta một lớp trang điểm mắt vô cùng xấu xí.
Nàng ta nghĩ rằng làm như vậy, Vương gia sẽ không để ý đến ta.
Nhưng nnàng ta lại không nhận ra, khi Vương gia ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người ta, lông mày chàng hơi cau lại.
Chẳng bao lâu, Hoàng thượng và Thái hậu mời mọi người vào chính điện ăn kem.
Trên lớp đá vụn là những đặc sản Phúc Kiến tươi mới vừa được dâng lên: vải thiều, mật bưởi Quán Khê, quýt Lô Xuân, nhãn Triệu An, cùng nhiều loại trái cây khác.
Mọi người ăn vải thiều tươi, cung nhân quạt gió, tiếng nhạc từ đàn tỳ bà dưới sân vang lên, các vũ nữ thướt tha mềm mại uyển chuyển.
Bên ngoài nóng như thiêu đốt, nhưng trong phòng lại mát lạnh dễ chịu, quả là sơn trang của hoàng gia không gì sánh được.
Một điệu múa vừa kết thúc, Thái hậu và Hoàng thượng không ngớt lời khen ngợi.
Thái hậu nhân từ, trực tiếp lấy mấy thỏi vàng thưởng cho các vũ nữ và nhạc công.
Ngay lúc này, Thái hậu chợt nhìn thấy ta, bà quan sát ta từ trên xuống dưới, rồi giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
“Ai gia thấy thị nữ đeo mạng che mặt kia có vẻ quen quen, mọi người xem thử, nàng ta có phải trông khá giống Cố Vương phi hay không?”
“Chi bằng tháo khăn che mặt ra, để mọi người xem thử dung mạo của nàng.”
Nghe xong, ánh mắt Cố Minh Châu thoáng chốc hiện lên vẻ hoảng loạn.
Nàng ta nhanh chóng dùng khăn tay che miệng, liếc nhìn ta một cái, rồi khẽ ho hai tiếng:
“Khải bẩm Thái hậu, thị nữ này là nha hoàn thân cận của thiếp thân, vốn không muốn nàng che mặt. Chỉ là từ nhỏ nàng bị bỏng, khuôn mặt có vết sẹo rất đáng sợ, nên mới phải che mặt lại.”
“Thiếp thân cũng thấy nàng ta có nét giống mình, còn xem nàng như muội muội từ nhỏ. Nhưng hôm nay là ngày đẹp trời, để nàng che mặt thì hơn, nếu làm mọi người kinh hãi, thiếp thân thật không thể chuộc lỗi.”
Lời giải thích của nàng rất hợp tình hợp lý, Thái hậu đương nhiên đồng ý.
Dù sao, Thái hậu cũng là người cao cao tại thượng. Nhìn thấy ta và Cố Minh Châu có nét tương đồng, bà chỉ là tò mò mà thôi. Chỉ là một nha hoàn tầm thường, bà không mấy bận tâm đến khuôn mặt có sẹo của nàng ta làm gì nữa.
Nhưng ta lại nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp chính vương bên cạnh thoáng chốc đen sầm lại. Trong lòng ta ngay lập tức nảy sinh một kế hoạch.
Ta âm thầm mừng rỡ, cơ hội ta tìm kiếm bấy lâu, chính là ngày hôm nay.
Cố Minh Châu nghĩ rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm, liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, lại có một nhóm vũ nữ bước lên sân khấu, tiếng nhạc du dương vang lên.
Nhân lúc mọi người không chú ý, nàng khẽ ra hiệu cho ta, bảo ta mau lui xuống. Khóe miệng ta ẩn sau lớp khăn che mặt khẽ nhếch lên, nụ cười mỉa mai hiện rõ, ta lặng lẽ lui ra ngoài.
Khi ta vừa bước đến khu rừng trúc ẩn khuất, một bóng dáng cao lớn trong bộ y phục màu đen đã theo sau.
Chưa kịp nhìn rõ người đó là ai, hắn đã giật phăng khăn che mặt của ta.
10
Là Vương gia.
Chàng nhìn khuôn mặt ta, đầy vẻ kinh ngạc, nhưng dường như cũng không quá bất ngờ.
Ngay sau đó, chàng cướp lấy khăn tay của ta, lau đi lớp trang điểm dày cộp trên mắt ta.
Tiến lại gần cổ ta, chàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ cao thơm.
Giọng nói rõ ràng nhưng lại mang theo chút phẫn nộ vang lên:
“Ngươi mới chính là người đã ở cùng bản vương mỗi đêm.”
“Vậy thì, người đang ở chính điện là ai?”
“Bản vương luôn lấy làm lạ, tại sao Cố Minh Châu ban ngày và Cố Minh Châu ban đêm lại khác nhau đến vậy? Dù hai người có cùng một khuôn mặt, nhưng mùi hương, sở thích ăn uống, cả cách nói chuyện đều có những điểm khác biệt nhỏ.”
“Những vết thương trên người ngươi, ban ngày biến mất không thấy, nhưng đêm đến lại hiện rõ. Khi nhìn ngươi, ta luôn cảm thấy thương xót, nhưng khi đối diện với Cố Minh Châu ban ngày, lòng ta trống rỗng, chẳng có chút hứng thú nào.”
“Hôm qua, khi ta thấy nàng trừng phạt một hạ nhân với giọng điệu cay nghiệt, ta đã nghi ngờ. Thế là ta hỏi nàng có nhớ câu thơ nàng đọc cho ta vào đêm tân hôn không, nàng sững sờ rồi nói đã quên.”
“Ta đã cùng Tiên đế vào sinh ra tử bao lần, đã luyện được một đôi mắt tinh tường. Mấy trò vặt vãnh này không qua được mắt ta.”
“Vậy nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta lặng lẽ rơi lệ, dựa vào lòng chàng, nhẹ nhàng lắc đầu không nói một lời.
Chàng bối rối, lập tức nắm tay ta, định kéo ta đến chính điện đối chất với Cố Minh Châu trước mặt mọi người.
Ta vội nắm chặt tay chàng ghì lại, nước mắt trào ra, chỉ biết sợ hãi lắc đầu. Nhưng trong lòng ta lúc này đã dâng lên một niềm vui không thể che giấu.
Đây là bước đầu tiên của kế hoạch.
Chàng không biết rằng, hôm nay là ta cố ý dẫn chàng đến đây.
Khi ta lui xuống, ta biết ánh mắt chàng luôn dõi theo ta. Vì thế, trước khi rời đi, ta giả vờ vô tình để lộ một góc mặt phía bên trái.
Chàng đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy. Vì vậy, ta biết chắc chắn chàng sẽ theo ta.
Suy cho cùng thì Cố Minh Châu ban ngày và Cố Minh Châu ban đêm cũng không phải là cùng một người.
Tự mình phát hiện ra bí mật này, chắc chắn sẽ gây kinh ngạc hơn nhiều so với việc nghe từ người khác.
Thấy ta không nói gì, chàng liền kéo tay ta chạy thẳng đến chính điện.
Để tránh phá hỏng kế hoạch của ta, ta vùng mạnh khỏi tay chàng.
Rồi bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt chàng.
11
Ta kể cho chàng nghe toàn bộ sự thật, không bỏ sót một chữ.
Lúc này chàng mới hiểu tại sao ta không muốn chàng nói với Hoàng thượng và Thái hậu.
Dù sao, chuyện này quá hoang đường, nếu truyền ra ngoài, chỉ e sẽ mang đến rắc rối cho phủ Nhiếp chính vương.
Hơn nữa, ta chưa biết rõ ý định của Hoàng thượng và Thái hậu, nếu không thể đánh một đòn chí mạng, việc này chỉ khiến đánh rắn động cỏ. Quan trọng nhất là, mẫu thân ta vẫn còn nằm trong tay họ.
Thẩm Trạm Chi nhìn ta, nắm lấy tay ta, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Ta thật không ngờ, một nam tử như ta, lại không thể bảo vệ nỗi ấm ức của thê tử, đành phải nhẫn nhịn thế này? Nàng yên tâm, ta đã có kế hoạch. Ngày mai, nàng chỉ cần theo sát bên ta.”
Sau đó, chàng ghé sát vào tai ta, thì thầm vài câu.
Đêm đó, Trương ma ma chải tóc và trang điểm cho ta, rồi đưa ta đến phòng của Vương gia.
Ta vẫn nhớ rõ khuôn mặt độc ác của Cố Minh Châu trước khi rời đi. Nàng trừng mắt nhìn ta, khi ta đi qua, nàng bóp mạnh vào cánh tay ta.
Khi ta đóng cửa lại, nàng ta dường như nhớ ra điều gì, liền ra lệnh rằng từ nay về sau, bất cứ chuyện gì giữa ta và Vương gia, đều phải kể lại cho nàng.
Nàng còn nói, vài ngày trước Vương gia hỏi nàng về câu thơ, nàng không trả lời được, lần này là nàng tthương tình mà tha cho ta.
Trước khi rời đi, nàng bảo ta nghĩ cách sớm có thai, nếu không, ta sẽ không còn cơ hội gặp lại mẫu thân.
Ta giả vờ gật đầu rồi từ từ đóng cửa lại.
Nhưng vừa quay người đi, khóe miệng ta đã hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Cố Minh Châu, sau đêm nay, ngươi sẽ không thể tiếp tục sai khiến ta nữa.
12
Sáng hôm sau, Cố Minh Châu chờ mãi mà không thấy ta trở về.
Trương ma ma hốt hoảng chạy đến, thấy bà ta do dự không dám nói, Cố Minh Châu tức giận, liền ném thẳng một chén trà xuống đất.
Trương ma ma sợ hãi run lẩy bẩy, cuối cùng đánh “phịch” một tiếng quỳ xuống, lắp bắp nói:
“Cố tiểu thư đang cùng Vương gia dùng bữa sáng.”
Nghe đến đó, Cố Minh Châu trợn tròn mắt, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, liền lao nhanh ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa ra thì nàng ta lại như con rùa rụt cổ, chùn bước quay trở lại.
Phải, nàng ta bây giờ lấy thân phận gì mà đến đó chứ? Lấy danh nghĩa của Cố Minh Châu sao? Nhưng trong mắt Vương gia, Cố Minh Châu đang cùng chàng dùng bữa sáng kia mà.
Nàng ta nhìn thấy chiếc khăn che mặt nằm ở góc phòng.
Vì vậy, nàng ta nghiến răng, lập tức đội khăn che mặt và đi thẳng đến phòng của Vương gia.
Lúc này, Vương gia đang dịu dàng đút cho ta ăn món trứng hấp.
Ta và chàng đang bàn về một câu trong “Mạnh Tử”:
“Phu nhân tất tự vũ, nhi hậu nhân vũ chi; gia tất tự hủy, nhi hậu nhân hủy chi; quốc tất tự phạt, nhi hậu nhân phạt chi.”
Nghe ta giải thích, chàng gật đầu tán thưởng, sau đó âu yếm xoa đầu ta.
Trong mắt Cố Minh Châu thoáng hiện vẻ độc ác, nàng ta lặng lẽ đứng sau lưng ta. Ta biết nàng ta là đang chờ cơ hội, muốn nhắc nhở ta rằng đã đến lúc phải đổi chỗ.
Nhưng Cố Minh Châu, ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.
Ta giả vờ tức giận, lớn tiếng quát:
“Đây là nô tài nhà nào mà lại không hiểu quy củ như vậy? Thấy chủ tử mà không hành lễ?”
Vương gia bên cạnh vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng gắp cho ta một quả trứng cút ngâm, mỉm cười nói:
“Món này ngon lắm, nàng ăn thêm đi.”
Sau đó chàng cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho ta.
Lúc này, Cố Minh Châu ngơ ngác đứng đó, nhìn Vương gia đối xử với ta dịu dàng như vậy, nnàng ta bàng hoàng.
Trong ký ức của nàng ta, vẻ dịu dàng như nước này của Vương gia, nàng ta chỉ thấy trong vài ngày đầu sau khi gả vào phủ.
Về sau, mỗi khi Vương gia nói chuyện với nàng ta, chàng đều lấy cớ bận việc rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay khoảnh khắc đó, Vương gia thấy nàng ta thất thần, liền ném mạnh đôi đũa xuống:
“Đồ nô tài to gan, chẳng lẽ ngươi nghĩ Vương phi tính tình hiền lành thì có thể quên mất chủ nhân của phủ này chỉ có một mình Vương phi thôi sao?”
Tất cả cung nhân đều hít một hơi lạnh, lập tức quỳ xuống.
Cố Minh Châu thấy vậy, đành gượng gạo quỳ xuống, miễn cưỡng hành lễ với ta.
Đúng vậy, nàng ta đã quen làm chủ nhân, sao còn nhớ cách hành lễ của một nô tì?
Vương gia lạnh lùng hừ một tiếng:
“Người không biết quy củ như vậy, từ nay không cần phục vụ nữa. Đưa xuống phòng giặt, từ nay toàn bộ y phục của Vương phủ giao cho nô tì này làm. Còn bây giờ, tạm thời nhốt lại đã.”
“Bản vương dạo này rảnh rỗi, sau khi rời khỏi sơn trang tránh nóng, sẽ cùng Vương phi về thăm phủ Cố gia, để xem phu nhân và lão gia Cố phủ ra sao.”
Không để Cố Minh Châu kịp cầu xin, nàng ta đã bị hai cung nữ lôi ra ngoài.
Ninh Nhi và Trương ma ma cũng bị nhốt lại.