7
Hắn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn ta:
“Sao muội có thể độc ác đến vậy, lại muốn giết Nghi Tuyết!?”
Ta không nhìn hắn nữa, chỉ để mặc thân thể mình đổ gục xuống, nhắm mắt lại, trước mắt chỉ còn một màn sương mờ mịt.
Ta thực sự không thể gắng gượng thêm nữa.
Nhận ra có điều không ổn, huynh trưởng định đưa tay đỡ ta, nhưng Cố Nghi Tuyết đã giữ chặt lấy hắn. Cuối cùng, vẫn là Tạ Trì đỡ lấy ta. Hắn lay bờ vai ta, gọi tên ta. Nhưng ta không thể đáp lại, chỉ cảm thấy tiếc nuối vì đã không thể giết chết Cố Nghi Tuyết.
“Tương Nghi!!”
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, ta nghe thấy tiếng Tạ Trì hét lên, đầy bi thương.
Dường như trước khi có Cố Nghi Tuyết, ta cũng từng là người họ nâng niu trong lòng. Nhưng tại sao, mọi thứ lại thay đổi như vậy?
“Tạ Trì, ta không muốn chết…”
Lời nói nhẹ như lông vũ, ta không biết liệu hắn có nghe thấy hay không, chỉ nghĩ đến bóng dáng của Cố Nghi Tuyết khi nàng bước vào.
“Người đâu, gọi thần y, gọi thần y mau đến đây nhanh lên!”
Tạ Trì ôm chặt lấy ta, toàn thân hắn run rẩy, huynh trưởng thì vẫn nhíu mày.
“Bệ hạ, Tương Nghi ngang ngược, Nghi Tuyết đã bị thương. Xin để thần y…”
Hắn lo lắng nhìn Cố Nghi Tuyết – người đang yếu ớt như thể sắp ngất đi bất cứ lúc nào. Cố Nghi Tuyết thương cảm, đến mức muốn đưa vị thần y duy nhất ở đây tới chữa trị cho vết thương ngoài da của mình.
Ta không biết khi nào mình đã lặng lẽ thoát ra khỏi thân xác, đứng nhìn huynh trưởng – người ta từng đặt trọn niềm tin, nhưng giờ đã không còn chút hy vọng gì nữa.
Thần y thậm chí không buồn nhìn đến C Nghi Tuyết, chỉ bước thẳng tới trước mặt Tạ Trì. Ông ta chỉ liếc mắt qua, rồi thở dài:
“Thái phi đã băng hà, bệ hạ hãy nén bi thương. Còn về hoàng hậu nương nương, chỉ là chút trầy xước, bôi thuốc mỡ là khỏi.”
Sự khác biệt quá lớn khiến huynh trưởng buông lơi tay đang ôm lấy Cố Nghi Tuyết, thần sắc bàng hoàng:
“Ngươi nói gì?”
Hắn không dám tin rằng người vừa mới đây còn ra tay với người khác, giờ lại nằm bất động trong vòng tay Tạ Trì, làm sao có thể chứ?
“Bố Tương Nghi mua chuộc ngươi đúng không?”
Hắn mất đi lý trí, lao tới định kéo cổ tay ta lên để nói lý, nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc.
Mạch đập ở cổ tay ta dưới tay hắn đã ngừng đập…
Tạ Trì ngơ ngác nhìn gương mặt ta, vung tay đẩy huynh trưởng ra, một vị hoàng đế uy nghiêm tại thượng bây giờ lại rơi nước mắt lần nữa.
“Thần y, xin ngươi cứu nàng ấy…”
Giọng hắn khản đặc, nước mắt lăn dài không ngừng.
“Cứu không được.”
Thần y lắc đầu, đưa cho Tạ Trì một lọ dược:
“Thuốc này có thể giúp giữ thi thể không bị phân hủy. Nếu muốn Thái phi có kiếp sau tốt đẹp, hãy đưa đến Âm Sơn Tự an táng.”
Nói xong, chỉ còn lại vạt áo bay đi.
Ta không hiểu ý của ông ta, nhưng ta đã chết rồi, chôn ở đâu thì có khác gì?
Nhìn hai nam nhân vì ta mà mất hồn, Cố Nghi Tuyết không cam lòng, bật khóc nức nở, muốn tiến lại nắm lấy tay Tạ Trì, miệng không ngừng than vãn:
“Trì ca ca, ta đau lắm…”
Nhưng kẻ mà bình thường chỉ cần nàng nhíu mày cũng đã xót xa, giờ đây tránh né bàn tay nàng, chỉ chăm chăm nhìn gương mặt tái nhợt của ta, mắt đỏ hoe.
“Biểu ca…”
Nàng không tin nổi, quay sang muốn kéo huynh trưởng, nhưng nhận ra hắn cũng như vậy. Sự sỉ nhục tột cùng khiến ánh mắt nàng nhìn ta tràn đầy oán hận.
Đúng lúc đó, Tạ Trì ngước mắt, bắt gặp ánh nhìn đầy thù hận của nàng, trong mắt hắn thoáng qua vẻ tối sầm.
“Nghi Tuyết, nàng đến Ngự Thư Phòng làm gì?”
Mọi người đều biết hắn không có ở đây, ta thì chán ghét nàng. Nàng vốn luôn tỏ ra hiểu chuyện, vậy sao có thể biết ta sắp chết mà còn đến kích thích ta?
Trong lòng hắn có một sự nghi ngờ, nhưng hắn không muốn tin rằng nữ nhân hắn đã yêu thương suốt bao năm lại có thể độc ác như thế.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nước mắt của Cố Nghi Tuyết lập tức tuôn trào:
“Trì ca ca không tin ta sao? Ta chỉ đến thăm tỷ tỷ, nào ngờ tỷ ấy lại muốn giết ta…”
“Thật vậy không?”
Hắn rút ánh mắt về, từ phía sau có một bóng dáng xuất hiện, khiến sắc mặt của Bố Nghi Tuyết tái nhợt.
“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương…”
Người kia lên tiếng, kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, điều mà cung nhân không dám nói ra, hắn lại dám. Dẫu sao, thân vệ của Tạ Trì, làm sao có thể nói dối được?
“Ngươi nói láo! Trì ca ca, đừng tin hắn…”
Cố Nghi Tuyết giận dữ trừng mắt nhìn người đó, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay, vẻ mặt của huynh trưởng u ám khiến nàng nhận ra sự việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
8
“Nếu các người không tin Nghi Tuyết, vậy thì Nghi Tuyết thà chết còn hơn!”
Nàng bất chấp cơn đau ở ngực, lao đầu vào cột đá, nhưng bị người ta ngăn lại. Thấy có người giữ mình, ánh mắt Cố Nghi Tuyết thoáng chốc bình thản, trong mắt nàng hiện lên tia sáng của kẻ chiến thắng khi nhìn ta.
Nàng biết rằng họ sẽ tin nàng. Ta chẳng qua chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, chết đi thì có gì quan trọng đâu?
Có lẽ do quá phẫn nộ, nàng giận dữ chỉ vào thân vệ của Tạ Trì, nói ra những lời thiếu suy nghĩ:
“Ngươi đã tư thông với Bố Tương Nghi từ lâu đúng không? Nếu không, thân vệ của bệ hạ sao lại lẩn trốn bên trên nàng ấy, cùng nàng lập mưu hãm hại ta? Trì ca ca, biểu ca, hai người nhất định không được mắc lừa!”
Nàng cứng đầu nhìn hai nam nhân, mong chờ một lời khẳng định từ họ.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn thất vọng, vì thân vệ kia là do chính Tạ Trì đích thân sắp đặt.
Người chứng nhân mà ta dày công thu xếp, làm sao lại là người mà Tạ Trì không tin tưởng được?
“Chân tướng sự việc thế nào, trẫm sẽ điều tra rõ. Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, mang Thái phi đi!”
Hắn nghiến răng, câu “Thái phi” từ miệng hắn thốt ra khiến mọi người kinh ngạc.
Một cung nhân kém hiểu biết tưởng rằng Tạ Trì nói về ta, liền định kéo ta ra khỏi vòng tay hắn, nhưng ngay lập tức, hắn rút kiếm chém bay đầu kẻ đó.
“Thái phi họ Cố, còn hoàng hậu của trẫm, họ Bố!”
Giọng hắn khàn đặc, ánh mắt mang theo sát khí ẩn hiện.
Cố Nghi Tuyết không thể tin nổi:
“Rõ ràng ta mới là hoàng hậu của chàng mà…”
Nàng định làm loạn, nhưng khi thấy thanh kiếm vẫn đang nhỏ máu trên tay Tạ Trì và cái đầu máu me kia, nàng câm lặng.
Cố Nghi Tuyết không phản kháng, chỉ lặng lẽ theo cung nhân rời đi, trong ánh mắt hiện lên sự tuyệt vọng, như thể nàng đã quyết định điều gì đó.
Dần dần, người trong phòng tản đi hết, chỉ còn lại vũng máu và hai người đang chìm trong im lặng.
Một nén hương nữa trôi qua, cuối cùng huynh trưởng cũng tỉnh táo lại, mắt đỏ hoe, định chạm vào ta, nhưng liền bị thanh kiếm sắc lạnh của Tạ Trì ngăn lại. Tạ Trì lạnh lùng liếc huynh trưởng một cái, trong ánh mắt lấp lánh sát ý, nhưng nghĩ đến thân phận của huynh trưởng, hắn đành kìm nén cơn giận trong lòng, chỉ một câu lạnh lùng thốt ra:
“Cút!”
“Ta sẽ điều tra rõ ràng…”
Huynh trưởng biết, họ đều sai rồi.
Chính sự mù quáng tin tưởng đã hại chết ta.
Hắn cũng hiểu rằng Tạ Trì không dễ chịu gì, chỉ tiếc nuối nhìn ta một lần cuối trước khi quay người đi. Trong khoảnh khắc ấy, sự lạnh lẽo lan tỏa, trong mắt hắn ánh lên nỗi u ám.
“Tương Nghi, vì sao nàng không thể đợi thêm chút nữa? Đợi thêm một chút nữa thôi, ta đã có thể phong nàng làm hoàng hậu của ta rồi… Tất cả là lỗi của ta, ta không nên để Nghi Tuyết tiếp cận nàng. Nếu không có chuyện đó, nàng cũng sẽ không phải chết.”
Phòng đã vắng người, cuối cùng hắn không thể kìm nén mà bật khóc, sự yếu đuối trong mắt không còn che giấu nổi.
Hắn hối hận rồi, hối hận vì đã không ở bên ta, hối hận vì đã tin tưởng Cố Nghi Tuyết.
Tay hắn chạm lên khuôn mặt của người trong lòng, từng giọt nước mắt rơi xuống. Rõ ràng mấy ngày trước, nàng còn rất tốt, hắn hôn nàng, mong nàng trở thành hoàng hậu của mình. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại thi thể dần lạnh lẽo trong vòng tay hắn.
Ta không muốn nhìn thêm nữa những biểu hiện đau buồn, hối lỗi giả dối của hắn, thật quá ghê tởm. Ta quay đầu rời đi, theo chân huynh trưởng.
Ta phải thấy kết cục của Cố Nghi Tuyết thì mới an lòng.
Huynh trưởng hành động rất nhanh, hắn gần như huy động tất cả thế lực, bắt đầu điều tra từ bữa tiệc hai năm trước, thậm chí còn lật lại việc nhà Quốc Công bị diệt, và việc nàng ta nương nhờ phủ Thái phó.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, khi một người muốn tìm hiểu một sự việc, hắn có thể làm đến mức như vậy.
Hắn ngồi dưới ánh nến, nhìn từng trang bằng chứng, siết chặt chén trà trong tay, để mảnh sứ vỡ đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra không ngừng.