Phu quân của ta, Vĩnh Bình Hầu, và Công chúa Thục Nghi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã.
Ngày Công chúa Thục Nghi hòa ly, phu quân vội vàng đến gặp nàng.
Lúc ấy, ta vừa mới được đại phu chẩn đoán mang thai.
Chàng dò hỏi ta:
“Ta cùng nàng giả vờ hòa ly, sau đó đưa nàng ra ngoài để dưỡng thai thật tốt. Chờ đến khi công chúa chấp nhận được nàng, ta sẽ đón nàng về, được chứ?”
Bề ngoài ta tỏ ra ôn nhu thuận theo, giả vờ hòa ly rồi dọn ra khỏi phủ.
Mấy tháng sau, chàng cuối cùng cũng tìm đến ta. Khi ấy, ta đang đùa giỡn với tình lang của mình.
Ánh mắt chàng lóe lên sự ghen tị, định xông tới đánh tình lang của ta.
Đột nhiên, ánh mắt của chàng chợt dừng lại nơi cái bụng phẳng lì của ta, sững sờ.
“Đứa bé đâu?”
Ta cười hỏi lại:
“Đứa bé nào ?.”