Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGƯỜI KHÔNG CẦN TA CŨNG KHÔNG LUYẾN Chương 3 NGƯỜI KHÔNG CẦN TA CŨNG KHÔNG LUYẾN

Chương 3 NGƯỜI KHÔNG CẦN TA CŨNG KHÔNG LUYẾN

7:51 chiều – 17/09/2024

9

Khi tỉnh dậy lần nữa, trước mắt ta là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Xung quanh có mùi thuốc bắc quen thuộc, cạnh tường treo phơi các loại dược thảo.

Ta mơ hồ nhận ra, đây có lẽ là một y quán.

“Sư muội, muội tỉnh rồi sao?”

Một nam tử thanh tú mặc áo vải trắng bước vào, tay cầm chén thuốc, đẩy cửa đi vào.

Ta nhận ra, người trước mặt chính là nam tử đã cứu mạng ta hôm đó.

“Đa tạ ân nhân đã cứu mạng.”

Ta cố gắng gượng dậy, định lật người xuống giường, quỳ lạy tạ ơn. Chàng có vẻ hốt hoảng, vội vàng đỡ ta đứng dậy.

“Sư muội, không cần khách sáo như vậy.”

Lúc ấy, ta mới để ý đến cách xưng hô của chàng.

“Sư muội?”

Chàng có chút ngại ngùng, vén tay áo lên, cho ta xem chiếc vòng ngọc bích trên tay chàng.

Ta tròn mắt kinh ngạc.

Chiếc vòng ấy lại giống hệt chiếc mà sư phụ để lại cho ta.

“Sư phụ năm đó đến Thông Thành, rồi không trở về nữa, chỉ để lại cho ta chiếc vòng này.”

“Ta phát hiện ra chiếc vòng ngọc cùng những cuốn y thư do chính tay người viết khi thu dọn hành lý cho muội.”

Chàng mỉm cười, thở dài một hơi.

“Người quả thực không lúc nào ngơi nghỉ, vừa để ta ra nghề xong, lại thu nhận thêm một đồ đệ nữa.”

“Sư phụ của muội, có phải tên gọi Tô Cảnh Ôn?”

Cổ họng ta run rẩy, không thốt lên được câu nào. Chỉ vội vã gật đầu.

Chàng gật đầu.

“Ta tên là Lâm Thanh Dự, đích thị là đệ tử của Tô Cảnh Ôn.”

Chàng lại cười ôn hòa với ta:

“Giờ sư muội còn muốn hành đại lễ với sư huynh này sao?”

Ta vẫn không khỏi bàng hoàng.

“Thật là trùng hợp quá.”

“May có sư huynh, nếu không, ta e rằng giờ đã chết thảm trong rừng núi kia rồi.”

Ta chân thành nói.

Nhìn chàng, ký ức về cái chết oan uổng của sư phụ tại kinh thành khiến mắt ta lại rưng rưng.

Sư huynh mỉm cười dịu dàng, dìu ta ngồi xuống bên giường.

“Sư muội, muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Chuyện đứa bé, muội cũng đừng quá đau lòng, sau này vẫn sẽ có cơ hội.”

Tim ta chùng xuống.

Dù đã sớm dự đoán được, nhưng khi nghe chính miệng chàng nói, lòng ta vẫn không khỏi đau đớn.

“Nó mất đi cũng tốt.”

Ta cười buồn bã.

“Có lẽ nó cảm nhận được phụ thân mình không hề chào đón nó, nên đã tự mình rời đi.”

Lâm Thanh Dự lặng lẽ nhìn ta, trong mắt lộ vẻ an ủi.

Ta mỉm cười với chàng.

“Sư huynh, ta cũng không còn nơi nào để đi, không biết có thể mặt dày ở lại quấy rầy huynh thêm một thời gian?”

Lâm Thanh Dự gật đầu ngay lập tức.

Hai má chàng bất giác đỏ bừng lên.

“Sư muội không cần khách khí, y quán này của ta, muội muốn ở bao lâu cũng được.”

10

Lâm sư huynh có vẻ ngại ngùng. Khi ta dần quen thân với chàng, lại càng thích trêu đùa chàng hơn.

Lúc vừa sảy thai, tinh thần ta không tốt, thường hay ngồi ngẩn ra rồi ngất đi. Mỗi lần ngất, mạch đập của ta yếu đến mức khó bắt ra được.

Sư huynh mồ hôi đầm đìa châm cứu cho ta, lúc ấy ta mới dần tỉnh lại.

Những lúc xảy ra tình trạng đó, nếu bên cạnh có người thì còn đỡ. Nếu không có ai ở bên cạnh, rất dễ trong lúc không hay biết mà mất mạng.

Sư huynh lo ta lại xảy ra chuyện, nên đặt một chiếc ghế ở góc y quán.

Mỗi khi có khoảng trống giữa việc khám bệnh, chàng lại chạy qua xem ta thế nào, sợ rằng ta lại ngất đi mà không ai hay biết.

Ta muốn trêu chàng một phen. Khi chàng bước đến kiểm tra, ta cố tình nhắm chặt mắt lại.

“Trạch Lan?”

Chàng gọi tên ta.

Ta giả vờ không nghe thấy, tiếp tục giả trang như đang ngủ say.

“Hỏng rồi.”

Chàng nghĩ ta lại ngất, vội vàng bắt mạch cho ta.

Chàng lo lắng thăm dò mạch tượng hồi lâu. Bàn tay chàng đột nhiên dừng lại.

“Tô Trạch Lan, muội đang tỉnh đúng không?”

Ta mở mắt, không nhịn được mà cười khúc khích.

“Xin lỗi sư huynh…”

Chàng liếc ta một cái, rồi thu hồi chiếc khăn dùng để bắt mạch.

Ta nhận ra chàng có vẻ giận rồi. Vội vàng dừng cười thành khẩn nhận lỗi.

“Thật sự xin lỗi sư huynh.”

“Ta chỉ muốn trêu huynh một chút thôi.”

Chàng không nói gì, mặt buồn bã rồi quay lưng bỏ đi. Từ đó, mỗi lần chàng đến kiểm tra ta cũng không nói thêm lời nào.

Ta đành chịu đựng đến lúc y quán đóng cửa. Ta bước đến bên chàng, rụt rè kéo nhẹ tay áo của chàng.

“Sư huynh, chuyện sáng nay thật xin lỗi.”

“Huynh đừng giận nữa có được không?”

Chàng đang dọn dẹp mấy cây thảo dược rơi vãi trên đất. Nghe thấy lời ta, cuối cùng chàng không nhịn được mà thở dài.

“Trạch Lan, nếu muội ngất thêm lần nữa, e rằng sẽ nguy hiểm lắm.”

“Muội có biết, lúc đó ta lo lắng thế nào không…”

Chàng nhìn ta, bỗng nhiên im bặt. Trên mặt chàng hiện lên chút bối rối, chàng tránh ánh mắt của ta. Ta liếc nhìn chàng, phát hiện ra tai chàng đã đỏ ửng cả.

Ta chợt hiểu ra điều gì đó.

Cố chấp hỏi:

“Sư huynh, vừa nãy huynh nói gì vậy?”

Chàng ngập ngừng, rồi nói:

“Ta nói, nếu ngươi xảy ra chuyện, sư phụ sẽ lo lắng.”

Chàng đã cứu mạng ta. Những ngày qua, chàng lại đối xử với ta rất dịu dàng, chu đáo. Nếu nói ta không có chút tình cảm nào với chàng, thì hẳn là nói dối.

Ta vốn định hỏi rõ ràng mọi chuyện. Nhưng vừa nghe nhắc đến sư phụ, lòng ta lại dâng trào nỗi buồn sâu sắc.

Lâm Thanh Dự từng hỏi ta sư phụ đang ở đâu.

Ta không đành lòng nói với chàng rằng sư phụ đã qua đời. Chỉ mơ hồ nói rằng sư phụ vẫn đang hành y ở kinh thành.

“Vậy sư huynh nghỉ ngơi sớm đi.”

Ta cố kìm nén dòng lệ sắp trào ra, không ngoảnh đầu lại, mà bước thẳng ra ngoài cửa.

11

Qua mấy tháng, thân thể ta dần hồi phục. Ta liền tự nguyện đến y quán giúp sư huynh.

Ngày đầu tiên, Lâm Thanh Dự lo ta quá sức mà mệt mỏi, không cho ta khám bệnh cho người khác.

Ta không cam tâm, liền bị chàng đẩy ra phía sau để sắc thuốc.

“Mộc hương, trần bì, tam thất…”

Ta không chú ý đến gai nhọn trên thảo dược, lỡ tay để nó đâm vào lòng bàn tay.

“Xì…”

Ta rít lên một tiếng vì đau.

Lâm Thanh Dự đã xuất hiện ngay sau lưng ta, một cách tự nhiên nắm lấy cổ tay ta, xem vết thương trên lòng bàn tay.

“Sao lại bất cẩn như thế.”

Chàng nhíu mày, lấy thuốc mỡ ra, cẩn thận bôi lên vết thương cho ta.

Hơi ấm từ hơi thở của chàng phả vào cổ ta. Bất chợt, ta không hiểu sao lại muốn trêu chọc chàng.

Ta đưa tay ra, đặt nhẹ lên vai chàng.

“Ta vừa mới bị thương, sư huynh liền xuất hiện ngay, chẳng lẽ huynh luôn chú ý đến ta từng giây từng phút?”

Quả nhiên, khuôn mặt của Lâm Thanh Dự ngay lập tức đỏ bừng.

“Sư muội, ta…”

Chàng hít sâu một hơi, trong ánh mắt nhìn ta hiện lên rõ ràng một thứ tình ý mà ta đã hiểu.

Dường như chàng đã lấy hết can đảm, định nói với ta điều gì đó thì bỗng nhiên…

“Tô Trạch Lan! Hắn là ai?”

Bên tai đột ngột vang lên một tiếng hét giận dữ. Giọng nói ấy mang theo một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Ta kinh ngạc quay về phía cửa y quán.

Một nam tử mặc áo gấm, mắt trừng to đầy vẻ giận dữ, hùng hổ xông vào. Không ai khác, chính là phu quân mà ta đã hòa ly từ lâu – Triệu Nguyên Tự.

12

“Tên khốn này, mau buông phu nhân của ta ra!”

Hắn giận dữ đến mức dường như mất hết lý trí, lao về phía Lâm Thanh Dự.

Lâm Thanh Dự đứng ngẩn ra, chưa kịp phản ứng chuyện gì thì nắm đấm của Triệu Nguyên Tự đã hướng về phía chàng.

“Triệu Nguyên Tự, ngươi đang làm gì!”

Ta vội vàng kéo hắn lại.

Hắn giữ lấy vai ta, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng:

“Trạch Lan, ta cuối cùng cũng tìm thấy nàng!”

“Mau theo ta về đi!”

Như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt hắn hạ xuống, nhìn vào bụng ta. Niềm vui trên khuôn mặt hắn từ từ tan biến.

“Đứa bé đâu?”

Ta lạnh lùng cười khẩy.

“Thuốc phá thai đã có tác dụng rồi.”

Hắn đột nhiên phát cuồng, siết chặt lấy vai ta:

“Tô Trạch Lan, nàng dám bỏ đứa con của ta?”

Hắn giận dữ chỉ vào Lâm Thanh Dự bên cạnh:

“Có phải vì hắn không?”

“Hay lắm, Tô Trạch Lan, nàng không những lén rời khỏi kinh thành, còn dám sau lưng ta tư tình với kẻ khác?”

Ta không nhịn được mà bật cười.

“Tư tình với kẻ khác?”

“Ta với ngươi chẳng phải đã hòa ly từ lâu rồi sao, Triệu Nguyên Tự.”

Ta cố ý muốn chọc giận hắn, liền bước đến bên cạnh Lâm Thanh Dự, khoác lấy tay sư huynh.

“Ta và sư huynh của ta, nam chưa cưới, nữ chưa gả, sao có thể gọi là tư tình được?”

Triệu Nguyên Tự muốn phản bác, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ thất bại.

Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn.

“Vĩnh Bình Hầu, ngươi và ta đã trở thành người dưng nước lã.”

“Nơi này không hoan nghênh ngươi, ngươi đi ngay đi.”