Ngoại truyện
Chuyện Vĩnh Bình Hầu Triệu Nguyên Tự bị thê tử đã hòa ly của hắn ám sát đã gây náo loạn khắp kinh thành.
Tô thị ra tay không hề khoan nhượng, đâm rất sâu. Nhưng Vĩnh Bình Hầu lại may mắn thoát chết.
Thái y nói rằng, trái tim của hắn không giống người thường, không nằm bên trái mà lại nằm bên phải. Chính vì vậy, nhát dao kia không lấy được mạng hắn.
Dù vậy, hắn cũng phải nằm dưỡng bệnh trên giường suốt hơn nửa năm trời, mới miễn cưỡng hồi phục đôi chút.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi có thể xuống giường, là vào cung cầu kiến hoàng thượng, xin được hòa ly với Công chúa Thục Nghi.
Hoàng thượng tức giận, nhưng Triệu Nguyên Tự lại tự thỉnh cầu từ bỏ tước vị để tạ lỗi với công chúa.
Đồng thời, hắn cũng tiết lộ toàn bộ chuyện Công chúa Thục Nghi đã sai người ám sát Phó viện phán Thái y viện Tô Cảnh Ôn năm đó.
Cuối cùng, hoàng thượng đồng ý lời thỉnh cầu của hắn.
Hoàng thượng cũng hạ chỉ trừng phạt Công chúa Thục Nghi.
Thánh chỉ nói rằng nàng đã lạm sát người vô tội, không xứng với danh hiệu công chúa, và bị giáng xuống làm Quận chúa.
Nàng bị đuổi khỏi kinh thành, buộc phải sống ở đất phong của mình.
Khi nghe tin này, Triệu Nguyên Tự chỉ để lộ vẻ thất vọng nhàn nhạt trên khuôn mặt tại phủ, nơi đã bị dỡ bỏ tấm biển “Vĩnh Bình Hầu phủ”.
Nhưng hắn hiểu rằng, dù sao Thục Nghi cũng là con gái ruột của hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ không bao giờ lấy mạng nàng vì một vị thái y. Đây đã là hình phạt nặng nhất dành cho nàng rồi.
Nhưng ai sẽ trừng phạt hắn đây?
Cảnh tượng Tô Trạch Lan tự sát trước mắt hắn ngày ấy, luôn hiện lên trong những cơn ác mộng của hắn.
Có lúc hắn tự hỏi, sao nàng không thể giết hắn ngay lúc đó. Để hắn không phải ngày ngày sống trong hối hận, vật vã giữa cuộc đời tạm bợ này.
Hắn chỉ nhận ra tình cảm của mình dành cho Tô Trạch Lan sau khi nàng trốn khỏi kinh thành.
Mùi hương nhè nhẹ của thuốc trên người nàng, nụ cười dịu dàng của nàng, từng câu nói chăm sóc đầy ân cần. Tất cả đã lặng lẽ khắc sâu vào năm tháng của hắn.
Một đêm khuya sau khi thành thân với Công chúa Thục Nghi, hắn bất chợt tỉnh giấc.
Nhìn Công chúa Thục Nghi đang ngủ say bên cạnh, hắn đột nhiên muốn tát mình một cái thật đau.
Hắn làm sao có thể yên tâm để nàng – người đang mang thai con của hắn – rời xa mình như vậy?
Tô Trạch Lan là thê tử của hắn kia mà.
Dẫu cho ban đầu, hắn thực sự cưới nàng chỉ để chọc tức Thẩm Nhược Phù. Nhưng ba năm đã qua, hắn đủ để buông bỏ Thẩm Nhược Phù trong lòng rồi.
Trời sáng, hắn lấy cớ xử lý công việc, vội vã đi đến trang viên ở ngoại thành.
Tổng quản thị vệ quỳ trước mặt hắn, nói rằng Trạch Lan đã biến mất nhiều ngày.
Hắn tức giận gầm lên:
“Sao không ai báo cho ta biết?”
Tổng quản thị vệ mồ hôi chảy ròng ròng:
“Công chúa Thục Nghi không cho phép người của trang viên ngoại thành vào phủ, nên thần không thể vào.”
Hắn phát cuồng, như một con ruồi mất đầu, bắt đầu tìm kiếm nàng khắp nơi trong kinh thành. Không tìm được trong kinh, hắn liền phái người ra ngoài tìm kiếm.
Suốt sáu tháng trời, cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng.
Hắn liền đề nghị hòa ly với Thẩm Nhược Phù. Chỉ một lòng muốn đưa Tô Trạch Lan trở lại bên mình.
Nhưng hắn đã để mất nàng.
Về sau, khi nàng biết được sự thật, nàng thà giết hắn còn hơn là cho hắn một cơ hội để giải thích.
Nhưng năm đó, hắn giấu nàng chuyện đó cũng chỉ vì hắn yêu nàng, muốn nàng yên tâm mà gả cho hắn, không vướng bận điều gì.
Tại sao nàng không chịu nghe hắn giải thích?
Sau khi Tô Trạch Lan tự sát, bệnh dạ dày của Triệu Nguyên Tự tái phát.
Mỗi lần tái phát, cơn đau lại càng dữ dội hơn, không thể chịu đựng nổi.
Những gói thuốc mà Tô Trạch Lan đã đánh đổ và giẫm nát trước đây, hắn đã cho người nhặt lại, đóng gói lại cẩn thận.
Uống những thang thuốc đó, cơn đau thuyên giảm không ít. Nhưng thuốc nàng để lại rồi cũng sẽ hết. Bệnh dạ dày của hắn ngày càng nghiêm trọng.
Đôi lúc, hắn nghĩ. Phải chăng đây là sự trừng phạt mà Tô Trạch Lan đã dành cho hắn từ cõi chết?
Một năm sau khi Tô Trạch Lan qua đời, có một đại phu từ dân gian tự nhận có thể chữa khỏi bệnh dạ dày mãn tính.
Quản gia vội mời hắn ta vào phủ.
Hắn chưa từng gặp người này, nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Cho đến khi người đại phu kia trong lúc châm cứu, dùng kim phong bế tử huyệt của hắn.
Hắn mới nhận ra người trước mặt là ai.
“Lâm Thanh Dự.”
Hắn đã từng phái người điều tra về vị sư huynh của Tô Trạch Lan.
Dù hắn rất ghen tỵ, vì Trạch Lan từng sống cùng với Lâm Thanh Dự một thời gian dài như vậy. Nhưng Lâm Thanh Dự vẫn giữ lời hứa với nàng, không hề làm tổn thương hắn chút nào.
Lâm Thanh Dự khẽ cười, tháo mặt nạ giả trên mặt ra, để lộ chân dung thật của mình.
Hắn biết chắc đó là y, cũng hiểu rõ y không đến để chữa bệnh dạ dày, mà là để đưa hắn xuống địa ngục.
Nhưng thay vì sợ hãi, hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi đến để báo thù cho Trạch Lan sao?”
Lâm Thanh Dự nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập hận thù, sắc bén như thanh kiếm.
“Phải.”
“Còn cả sư phụ ta, Tô Cảnh Ôn nữa.”
Hắn không biết rằng, khi Trạch Lan quyết định giết hắn, nàng đã viết hết mọi chuyện ra thành một bức thư, gửi cho Lâm Thanh Dự.
Nàng nói trong thư rằng nàng sẽ đi báo thù cho sư phụ, nếu may mắn thoát khỏi cái chết, sẽ đến tìm y.
Tiếc rằng, y đã không chờ được nàng.
Lâm Thanh Dự ra tay rất nhanh. Phong cách châm cứu của y giống hệt như Tô Trạch Lan. Không hổ là cùng một thầy dạy dỗ.
Hắn thầm thở dài trong lòng, sau đó nhắm mắt lại, mãn nguyện mà trút hơi thở cuối cùng.
Thật tốt.
Trạch Lan đã không thể giết hắn.
Bây giờ, cuối cùng cũng có người hoàn thành điều nàng chưa thể làm được.
【Kết thúc toàn văn】