Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHA ĐẦU THÔNG PHÒNG ĐẾN TỪ 2024 Chương 4 NHA ĐẦU THÔNG PHÒNG ĐẾN TỪ 2024

Chương 4 NHA ĐẦU THÔNG PHÒNG ĐẾN TỪ 2024

8:48 sáng – 20/09/2024

14
Ta nằm trên giường bệnh mấy ngày liền, không ra ngoài. Cuối cùng cũng chờ được Lư Nguyệt Dao tìm đến.

“Ngươi có thể sống sót, coi như là bản lĩnh. Bản cung nói lời giữ lời, chuyện cũ một nét bút xóa sạch.”

Nàng nhấp một ngụm trà:

“Từ giờ trở đi, ngươi phải tránh xa Điện hạ, an phận hầu hạ và tuân lệnh ta, bản cung sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Ta lặng lẽ siết chặt đầu ngón tay.

Thời đại này là như vậy, lời của quý nhân như thiên mệnh.

Để khiến ta hoàn toàn hết hy vọng, Lư Nguyệt Dao điều ta đến bên hầu hạ nàng.

Ta và Tiêu Cảnh đã nhiều ngày không gặp nhau, lần gặp lại là ngay trước giường của hai người họ.

Ban đầu, hắn còn có chút ngỡ ngàng, như thể không muốn nhìn ta, hắn khẽ nói:

“Chi Chi, nàng lui ra đi.”

“Điện hạ.”

Lư Nguyệt Dao nở nụ cười kéo lấy hắn:

“Như vậy mới thật kích thích mà, phải không?”

Chiếc chuông nhỏ trên cổ tay nàng rung lên, giọng nói dịu dàng như mê hoặc tâm trí người nghe.

“Điện hạ buộc chuông ở đây, xem ta và nó, cái nào kêu to hơn?”

Hơi thở của Tiêu Cảnh trở nên nặng nề.

Rèm giường buông xuống, tiếng chuông lộn xộn vang lên suốt đêm.

Ta đứng bên ngoài nội điện, mắt cụp xuống, “lỡ tay” làm đổ chiếc giá nến.

Lư Nguyệt Dao rất thích những vật làm bằng lụa mỏng.

Chất liệu này nhẹ nhàng, mát mẻ.

Và cũng rất dễ cháy.

15
Đêm ấy, cả Đông cung náo loạn vì hỏa hoạn.

Tiêu Cảnh và Lư Nguyệt Dao bị mắc kẹt ở nơi lửa bốc cao nhất.

Còn ta, thừa lúc hỗn loạn mà trốn thoát.

Sử sách ghi lại:

【Vào mùa đông năm Vĩnh Xương thứ mười hai, Đông cung bốc cháy. Thái tử và tiểu thư họ Lư bị mắc kẹt, may mắn có nhiều thị vệ trong cung cứu giúp, cả hai đều không bị thương.】

Mùa đông ở Đại Ngụy thường có nhiều mưa.

Gặp phải mưa lớn, lửa dữ đến thế nhưng hai người bọn họ vẫn an toàn.

Ta cúi đầu, siết chặt con dao găm trong tay.

Ta không đủ khả năng để tìm một xác chết vô danh. Chỉ để họ tin rằng ta đã chết trong biển lửa thôi thì thật không dễ.

Tiêu Cảnh thông minh, khi hắn hiểu ra, chắc chắn sẽ đoán được rằng người phóng hỏa chính là ta.

Vì vậy ta không thể đi theo quan đạo.

Đường núi giữa rừng lầy lội, không có nơi nào để ẩn náu.

Mưa rơi suốt đêm.

Thân thể vốn đã yếu ớt của ta không chịu nổi, ta lại sốt cao. Tim đập mạnh đến nhức nhối, ta cắn răng bám vào cành cây bên cạnh, suýt nữa thì ngất lịm.

Trong rừng vắng lặng, tiếng chim bay vút lên rồi tản đi bốn phía.

Bỗng có tiếng vó ngựa vang lên mạnh mẽ, tiếng giáp sắt lạch cạch trên lưng ngựa.

Người đến dáng vẻ cao lớn, vững chãi như cây tùng, cây bách. Mi mắt ta nặng trĩu, ta không nhìn rõ mặt người đó, chì nghe được một giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ:

“Chi Chi, hãy ngủ đi.”

Ta không thể gắng gượng thêm, hoàn toàn ngất lịm.

16

Người đến là A ca của Lư Nguyệt Dao – Lư Trạm.

Hắn đã trấn giữ biên ải nhiều năm, ngoại trừ lần này, chưa từng trở lại kinh thành.

“Ngươi tỉnh rồi? Đây là Hầu phủ, ngươi đã để lại bệnh căn, cần phải dưỡng thân trước khi có thể về nhà.”

Về nhà âo?

Trong lòng ta cảm thấy bất an, siết chặt góc chăn.

Hắn lại nhìn ta, cuối cùng giả vờ hung dữ:

“Tống Xuân Chi, nàng thật độc ác, đến mức không nhận ra ta chút nào.nTiểu gia ta và nàng đã từng là thanh mai trúc mã hơn mười năm, giờ đến lúc ta phải tự giới thiệu sao?”

Ký ức mơ hồ, những đoạn hồi tưởng lướt qua.

Cách quá xa của quá khứ.

Ta có chút do dự:

“A… A Trạm?”

Hóa ra ta không hề cô độc trong thời đại này.

———

Chúng ta đã từng là thanh mai trúc mã.

Khi gặp tai nạn xe, hắn đã lao đến che chắn cho ta.

Khi mở mắt ra, hắn đã trở thành trưởng tử của Hầu phủ, còn ta là con gái của nhũ mẫu Thái tử.

Chúng ta trải qua muôn vàn khó khăn mới nhận ra nhau, hẹn nhau cùng trở về nhà.

Nhưng sau đó, ta lại quên mất hắn hoàn toàn.

Ta đã yêu Tiêu Cảnh, khi hắn biết tin thì liền xin phép rời khỏi kinh thành. Cuối cùng nghe tin ta gào khóc đòi về nhà, hắn lại liền đến bên ta.

Trong lòng chua xót không thể tả, ta cố nén nước mắt:

“Xin lỗi, ta đã quên chàng.”

Khiến ngươi phải một mình ở thời đại này.

“Không phải lỗi của nàng, Chi Chi.”

Hắn nhìn ta bằng đôi mắt dịu dàng:

“Nhớ lại là được rồi, nàng hãy dưỡng thương cho tốt, ta sẽ đưa nàng về nhà.”

17
Trấn Dương Liễu không phải nơi chúng ta đến.

Thân thể này đã cùng Lư Trạm từng rơi xuống hồ nước trong Đông cung. Lần đó, linh hồn của ta mới thay thế vào thân thể này.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn phải quay về điểm khởi đầu.

“Đông cung bốc cháy, nàng lại biến mất không dấu vết, Tiêu Cảnh đoán được chuyện này do nàng làm, tức giận điên cuồng.

Hắn trách móc Lư Nguyệt Dao, hai người cãi nhau không ngừng. Hiện tại hắn vừa phái người đi tìm nàng, vừa ngồi thẫn thờ trong đống đổ nát của Đông cung, thậm chí không thèm lên triều, hoàng đế đã bắt đầu có ý kiến.”

Ngoài Tiêu Cảnh, hoàng đế còn có ba đứa con trai khác. Mỗi người đều đang dòm ngó ngôi vị Thái tử.

Sự si tình này của Tiêu Cảnh đúng là không biết là diễn cho ai xem.

Ta cười lạnh:

“Đúng là đáng khinh.”

“Ta đã lật qua sử sách, ngày chúng ta đến đây, thiên tượng đã có dị biến. Theo sử sách, cứ bảy năm vào lễ Thượng Nguyên sẽ xuất hiện một lần.”

Tính theo thời gian, chính là vào tháng sau.

“Chỉ còn một tháng nữa thôi. Chi Chi, hiện tại thân thể nàng yếu ớt, sợ lạnh, nhân cơ hội này dưỡng thân cho tốt đi.”

Lư Trạm đã tìm thái y đến khám và bốc thuốc cho ta, ra lệnh không ai được phép vào phòng của ta.

“Lễ Thượng Nguyên, chúng ta sẽ cùng nhau trở về nhà.”

Nhưng dù sao cũng là mang một người sống trở về phủ.

Tin tức vẫn lọt đến tai Lư Nguyệt Dao.

Nàng không biết đó là ta, chỉ nghĩ rằng A ca yêu quý của mình đã đưa một nữ nhân về phủ mà không nói một lời.

Không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của hạ nhân, nàng hùng hổ đạp cửa phòng.

“Ngươi chính là người mà A ca đưa về… Tống… Tống Xuân Chi?”

Nàng kinh ngạc:

“Ngươi vẫn chưa chết sao?”

18
Không thể thiêu chết nàng, giờ nàng lại tự tìm đến cửa.

Ta siết chặt ngón tay vào lòng bàn tay.

Lư Nguyệt Dao nghiến răng nói:

“Ngươi đúng là nha hoàn tiện mệnh! Nói mau, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để quyến rũ A ca của ta?”

Ta cười:

“Thái tử phi tự cho mình là quý nữ của Kinh đô, mà miệng lại nói toàn những lời hèn hạ như ‘tiện mệnh’ và ‘quyến rũ’, thật là thiếu tao nhã. Nếu Thái tử phi chưa biết cách nói chuyện, ta không ngại dạy người đâu.”

Ta xoay cổ tay, chiếc dao găm nhỏ trong tay áo lặng lẽ rơi vào tay, ta nắm chặt không một tiếng động.

Quả nhiên, nàng nổi giận lao lên.

Ngay lập tức, một giọng nói lạnh lẽo đóng đinh nàng tại chỗ.

“Lư Nguyệt Dao, ngươi thật quá phóng túng.”

Lư Trạm vội vàng trở về, đứng chắn trước mặt ta. Bộ giáp sắt trên người còn chưa kịp cởi, khắp người hắn lạnh lẽo như băng.

“Theo lễ nghi, ngươi phải gọi Chi Chi một tiếng ‘tẩu tẩu’ đấy.”

19
Hai canh giờ trước, Lư Trạm vào cung nhận thưởng.

Vì có công trấn giữ biên ải, nên hoàng đế hỏi hắn muốn phần thưởng gì, hắn kính cẩn cúi đầu trả lời:

“Thần có một người trong lòng, mong bệ hạ thành toàn.”

Sau khi dò hỏi rõ thân phận của ta, hoàng đế trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Hầu phủ có căn cơ sâu rộng, vị trí của họ ở Đại Ngụy vô cùng quan trọng.

Việc gả Lư Nguyệt Dao cho Tiêu Cảnh là để gắn kết lợi ích của Hầu phủ với Đại Ngụy.

Nhưng đối với Lư Trạm, hoàng đế không thể hứa hôn cho hắn một thiên kim thế gia nào.

Lời cầu xin lần này của Lư Trạm, thực ra lại hợp ý của hoàng đế.

“A ca, huynh có biết nàng ta là ai không?”

Lư Nguyệt Dao kinh ngạc không tin nổi:

“Nàng là thông phòng của Điện hạ, ba năm qua, đã sớm… Nàng còn từng mang cốt nhục của Điện hạ, huynh… huynh làm sao có thể?”

“Im miệng!”

Lư Trạm lạnh lùng cắt lời nàng:

“Cút ra ngoài.”

Mặc dù Lư Trạm chưa từng thân thiết với nàng, nhưng vẫn luôn giữ đúng trách nhiệm của một người huynh trưởng, chưa bao giờ đối xử gay gắt với nàng như hôm nay, lại còn bênh vực người ngoài không chút phân biệt, dùng lời lẽ nặng nề.

Lư Nguyệt Dao khẽ run, giọt lệ từ từ lăn dài trên đôi mi cong.

Mỹ nhân rơi lệ, ai nhìn thấy cũng động lòng. Nhưng Lư Trạm lại không chút kiên nhẫn:

“Đừng để ta phải nói lại lần nữa. Người đâu, kéo đại tiểu thư ra ngoài.”

Sau vụ hỏa hoạn tại Đông cung, ta biến mất không chút dấu vết.

Lư Trạm tiến cung, cầu xin được cưới Tống Xuân Chi -con gái nhũ mẫu Thái tử, hoàng đế ban hôn chỉ ngay tại chỗ.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Kinh thành, đương hiên cũng đến tai Tiêu Cảnh.

Hắn vội vàng đến, nhìn thấy cảnh tượng đối đầu giữa chúng ta.

Vài ngày không gặp, trông hắn tiều tụy đi nhiều.

Nhưng lúc này, đôi mắt hắn lại sáng ngời, đầy vẻ vui mừng.

“Chi Chi?”