Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NỮ ĐẠI VƯƠNG XẤU XÍ CỦA SƠN TRẠI Chương 3 NỮ ĐẠI VƯƠNG XẤU XÍ CỦA SƠN TRẠI

Chương 3 NỮ ĐẠI VƯƠNG XẤU XÍ CỦA SƠN TRẠI

2:56 sáng – 23/09/2024

6

Đêm tân hôn, Nhị Đương Gia uống say, nắm lấy tay Từ Vĩ vừa khóc vừa cười: “Đại Đương Gia của chúng ta không dễ dàng gì, rõ ràng là một cô nương tốt, nhưng sinh ra đã làm thổ phỉ.”

Từ Vĩ nghiêm túc gật đầu: “Đây là truyền thống gia đình, không cần bận tâm.”

Tam Đương Gia cũng say, ôm chặt lấy Từ Vĩ, dặn dò đi dặn dò lại: “Đại Đương Gia là do chúng ta nhìn lớn lên, thực sự không hợp làm thổ phỉ. Ngươi phải nhanh chóng khai chi tán diệp, như thế sơn trại mới có thể một lần nữa hưng thịnh!”

Từ Vĩ lại gật đầu liên tục: “Đây là việc của ta, chắc chắn sẽ không phụ lòng mọi người.”

Ta cũng uống rất nhiều rượu hoa quả tự làm trong sơn trại, không biết có phải vì nghĩ đến khoảnh khắc gần gũi vừa rồi với Từ Vĩ, hay là do rượu đã ngấm, mà chỉ cảm thấy mặt đỏ, người nóng, như đang chìm trong mơ.

Cuối cùng, ta được Từ Vĩ bế về phòng.

Ta mềm nhũn dựa vào lòng ngài ấy, không kìm được hỏi: “Đã bái đường, lạy trời lạy đất, chuyện này không thể hối hận được đâu.”

Giọng nói của Từ Vĩ có chút mơ hồ nhưng lại dịu dàng từng chữ: “Ngày ta được cứu trong tuyết, ta không hoàn toàn bất tỉnh. Từ xa, ta thấy một bóng đen đang tiến lại, cứ tưởng là gặp phải gấu, nào ngờ lại là một cô nương khoác áo da gấu ngốc nghếch. Huynh đệ của nangd liên tục nói rằng ta sắp chết, muốn ném ta xuống vực, nhưng nangd lại nói, sao có thể thấy chết mà không cứu.

Trong lúc mơ màng, ta thấy một cô nương tiến gần, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm và nói…”

Ta lơ mơ, rượu làm đầu óc choáng váng, hỏi: “Nói gì cơ?”

Từ Vĩ ghé vào tai ta, khẽ nói: “nàng nói đem người về, nàng sẽ chịu trách nhiệm.”

Chắc chắn ta đã say rồi, cuối cùng chỉ nghe loáng thoáng tiếng thở dài nhẹ nhàng của Từ Vĩ: “Thật là ngốc, ta mới là người thích nàng trước.”

Ta thì thầm đáp lại ngài ấy: “Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi.”

7

Thành thân xong, ta còn chưa kịp chăm sóc Từ Vĩ tử tế, thì ngài ấy đã đối đãi với ta rất tốt.

Sáng sớm, Từ Vĩ chải tóc cho ta, khi ăn cơm thì gắp đùi gà cho ta, còn dạy võ công cho các huynh đệ trong sơn trại.

Thậm chí, khi sơn trại bên cạnh là trại Long Hổ đến gây chuyện, ta vừa định huy động toàn bộ huynh đệ để đối phó, thì Từ Vĩ đã tiện tay cầm một cây thương đỏ đi ra. Nửa canh giờ sau, ngài ấy trở về và bảo với ta rằng mọi chuyện đã giải quyết xong, trại chủ của Long Hổ Trại bị ngài ấy đánh cho đến mức phải quỳ xuống xin tha.

Nhị Đương Gia vui mừng khôn xiết, còn kéo ta đi lễ bái cha, tổ phụ và cố tổ phụ, nói rằng chắc chắn là tổ tiên phù hộ nên ta mới tìm được một phu quân tốt như vậy.

Thế nhưng trong lòng ta không hiểu sao lại dâng lên cảm giác bất an. Tam Đương Gia cũng nói: “Bản lĩnh của Từ Vĩ quả thật không tầm thường, chẳng giống người bình thường chút nào.”

Ta, Nhị Đương Gia, và Tam Đương Gia liền họp gấp. Nhị Đương Gia vốn lạc quan, lại có phần mê tín, ông khăng khăng tin vào lời Lưu mù dưới núi đã từng nói, rằng số mệnh của ta rất tốt, không cần lo lắng gì.

Tam Đương Gia thì lý trí hơn, ông suy nghĩ ba canh giờ rồi kết luận: “Từ Vĩ đến đây đúng lúc hai nước đang giao tranh, lại bị thương nặng và hôn mê, thêm vào đó hắn luôn không chịu tiết lộ thân phận. Chỉ sợ rằng…”

Ba người chúng ta nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đào binh.”

Đúng rồi! Sự kín đáo của Từ Vĩ, võ công cao cường của ngài ấy, đều có thể giải thích như vậy.

Nhưng Tam Đương Gia lại tỏ vẻ khinh bỉ: “Một kẻ đào binh hèn nhát, sao có thể xứng đáng với Đại Đương Gia của chúng ta? Sai lầm, sai lầm rồi.”

Nhị Đương Gia liền an ủi: “Cũng chẳng sao, chúng ta là thổ phỉ, vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt.”

Còn ta thì càng lo lắng hơn. Đào binh nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt nặng nề. Tam Đương Gia lúc thành thân lại rêu rao khắp nơi, liệu có để lại họa ngầm không?

Trước khi đi ngủ, ta không nhịn được mà ôm chặt Từ Vĩ: “Thành thân rồi, ngươi đã là áp trại phu nhân, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”

Từ Vĩ ngạc nhiên: “Bảo vệ ta gì cơ? Có phải Long Hổ Trại lại đến không?”

Ngài ấy vừa nói vừa định cầm thương ra ngoài, ta vội vàng ngăn ngài ấy lại.

“Không phải, không phải, không phải Long Hổ Trại, mà là…”

Ta không thể nói ra những gì đang suy nghĩ trong lòng, lo đến mức giậm chân. Nhìn vẻ sốt ruột của ta, Từ Vĩ dường như đã đoán được điều gì.

“Nàng sợ ta gặp nguy hiểm, đúng không?”

Ta gật đầu: “Hôm ngươi nằm trong tuyết, vết thương rất nặng… Ta biết ngươi không phải người đào binh, nhất định là bị thương quá nặng không địch nổi, nên mới phải chạy đến tận Hắc Phong Sơn.”

Từ Vĩ đã hiểu, ánh mắt ngài ấy trở nên lạnh lẽo: “Ngươi nghĩ ta là đào binh sao?”

Ta vội vàng giải thích: “Không thắng nổi thì không cần đánh, sống sót mới là quan trọng. Nếu ngươi chết rồi, làm sao thành thân với ta được?”

Từ Vĩ ôm ta vào lòng. Trong mắt ngài ấy có ngàn điều muốn nói, nhưng khi mở miệng, ngài ấy chỉ nói một câu: “Nàng sẽ biết thôi, phu quân của nàng, không phải là đào binh.”

Tay của Từ Vĩ nhẹ nhàng luồn vào áo của ta, ngài ấy thì thầm trách móc bên tai: “Người đã là của nàng rồi, nàng còn muốn gì nữa?”

8

Xuân đã đến, những đóa hoa nghênh xuân trên Hắc Phong Sơn nở rộ trong một đêm, như thể đã hẹn trước. Tam Đương Gia hái vài bông cắm trong phòng ta, còn nói rằng đó là điềm lành, có lẽ sắp có hỷ sự.

Nhưng hoa chưa nở được mấy ngày, Nhị Đương Gia đã vội vã chạy về báo: “Đại Đương Gia, không hay rồi! Quan binh đã lên núi vây trại, xem ra là đến bắt người!”

Điều phải đến cuối cùng cũng đến. Quan binh chắc chắn là đến vì Từ Vĩ.

Ta lập tức ra lệnh cho Nhị Đương Gia và Tam Đương Gia dẫn Từ Vĩ cùng phần lớn huynh đệ rút lui bằng con đường khác. Nếu cần, có thể sang tạm lánh ở trại Long Hổ. Sau lần Long Hổ Trại gây chuyện lần trước, thấy trại chúng ta nuôi heo, trồng rau đều tốt, bọn họ còn xin được không ít lợn con và giống cây. Lần này chắc chắn sẽ nể mặt mà giúp đỡ.

Nhưng Nhị Đương Gia không chịu đi, Tam Đương Gia cũng không đi, các huynh đệ trong trại đều không muốn rút lui.

Từ Vĩ, cũng không chịu đi.

Ta gấp đến phát điên: “Ngươi bị bắt thì chắc chắn sẽ bị chém đầu đó!”

Ta cố tình bật khóc: “Ta không muốn làm góa phụ! Thà sống dở chết dở còn hơn ngươi chết. Ngươi phải nghe lời ta, làm theo mệnh lệnh của trại chủ!”

Từ Vĩ nhìn ta, ánh mắt thong dong: “Chém đầu ư? Ai dám chém đầu Hộ Quốc Đại Tướng Quân này?”

Ta sờ lên trán ngài ấy: “Không sốt, ngươi đừng có nói nhảm.”

Ta nắm lấy cây thương đỏ rồi bước về phía cổng trại: “Ngươi cứ rút lui, ta sẽ ở lại cản đường.”

Từ Vĩ tức cười, nói: “Vương Hoa Hoa, nàng còn muốn liều mạng để bảo vệ ta à?”

Ta nhìn ngài ấy, từng chữ từng chữ: “Ta đã nói rồi, sẽ đối tốt với ngươi. Liều mạng để bảo vệ ngươi cũng chẳng sao.”

Từ Vĩ nhìn sâu vào mắt ta, thở dài: “Đồ ngốc.”

Ta không đáp, chỉ kéo tay ngài ấy định dẫn đi, nhưng đã quá muộn. Một toán quan binh hùng hổ phá tan cổng trại mà xông vào.

Một vị quan đeo mũ giáp, mặc giáp trụ xông thẳng đến chỗ Từ Vĩ. Ta lập tức chắn trước mặt hắn, giương cây thương đỏ lên: “Không ai được phép mang hắn đi! Hắn sống là người của trại ta, chết cũng là người… à, không được chết!”

Từ Vĩ thò đầu ra từ phía sau ta, giọng nói có phần bất đắc dĩ nhưng đầy tự tin: ” Phó tướng, đây là thê tử mới cưới của ta. Nàng có chút hiểu lầm, ngươi đừng để bụng.”

Vị phó tướng kia ngạc nhiên nhìn ta một cái, rồi lập tức quỳ xuống một chân: “Tướng quân đại nhân, mạt tướng đến chậm.”

Ta chết lặng, Nhị Đương Gia chết lặng, Tam Đương Gia cũng chết lặng, cả sơn trại đều chết lặng.

Tướng quân? Tướng quân gì chứ?

Ta từng nghe qua danh tiếng Hộ Quốc Đại Tướng Quân, một vị võ tướng áo trắng lẫy lừng, chỉ với một ngọn thương đã xé toạc hàng vạn quân địch, một người chặn ngàn quân, không ai có thể vượt qua.

Nhưng… chuyện này có liên quan gì đến Từ Vĩ?

Khoan đã, ta nhớ ngày ta cứu ngài ấy từ trong tuyết, ngài ấy mặc một bộ áo trắng dính đầy máu.

Ngài ấy từng đấu võ với ta, thân thủ phi phàm.

Ngài ấy chỉ với một cây thương đã đánh tan cả trại Long Hổ, ngài ấy đã từng nói ngài ấy không phải đào binh.

Nhưng nếu ngài ấy là Hộ Quốc Đại Tướng Quân, tại sao lại ở lại sơn trại mà thành thân với ta? Hộ Quốc Đại Tướng Quân cưới một nữ thổ phỉ làm thê tử, nghe có hợp lý không?