12
Chiến dịch của Từ Vĩ kéo dài mấy tháng, nghe nói nước láng giềng đã dồn toàn lực để đối kháng, chiến sự vô cùng căng thẳng.
Sơn trại thì vẫn yên ổn, ta hầu như không xuống núi, chỉ cùng các huynh đệ trồng cây ăn quả, nuôi gà rừng, bắt cá lớn, và ủ rất nhiều rượu hoa quả, chôn dưới gốc cây quế.
Nhị Đương Gia nói, rượu này phải để dành cho ngày ta xuất giá mở tiệc, nhưng ta bảo ông thực tế hơn đi, chẳng bằng sang năm đào lên bán, kiếm tiền vẫn là chuyện đáng làm hơn.
Nhị Đương Gia tuyệt vọng, đi đâu cũng bảo rằng Lưu mù dưới núi là kẻ lừa đảo, cái gì mà số mệnh quý giá, đều là bịa đặt!
Tam Đương Gia thì thực tế hơn, bàn với mọi người rằng hay là chúng ta không làm thổ phỉ nữa. Hoa quả trong sơn trại đang kết trái tốt, rau củ cũng phát triển khỏe mạnh, khi nào chiến tranh kết thúc, ta có thể mang hoa quả và rau củ ra ngoài bán, chẳng phải cũng ổn lắm sao?
Ta không còn là đại đương gia của một sơn trại thổ phỉ nữa, có lẽ… cũng vẫn còn cơ hội để lấy chồng, phải không?
Nhị Đương Gia và Tam Đương Gia lo nghĩ đủ thứ, ta biết họ là lo lắng cho ta. Nhưng điều mà ta không nói với họ, là ta vẫn không thể quên Từ Vĩ. Ta luôn tìm cách khi không ai để ý, một mình leo lên đỉnh núi nhìn về phía biên giới nơi hai nước giao chiến.
Thật ngốc nghếch. Thực ra ta chẳng thể nhìn thấy ngài ấy, và ngài ấy cũng sẽ chẳng biết rằng ta vẫn đang dõi theo ngài ấy.
Ta mong ngài ấy bình an, mong ngài ấy chiến thắng, mong rằng nếu ngài ấy có cưới công chúa, cuộc sống của họ cũng sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng rồi Phó tướng Phùng đến, cưỡi ngựa đỏ bờm, phi thẳng lên núi, tay cầm ngọc bội mà ta đã tặng Từ Vĩ, rồi ngã quỵ trước mặt ta.
Lúc đó, chân ta mềm nhũn: “Từ Vĩ đã chết trận, chỉ còn ngọc bội mang về sao?”
Phùng Phó tướng thở hổn hển, không thốt nên lời, chỉ trong khoảnh khắc, ta cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại rồi ngất lịm.
Ta mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, Từ Vĩ đứng giữa cánh đồng tuyết, khoác bộ áo trắng, đợi ta chạy đến và nhảy vào vòng tay ngài ấy.
“Ngươi đừng làm đại tướng quân nữa, làm áp trại phu nhân của ta đi!”
Từ Vĩ ôm chặt lấy ta, đôi mắt ngài ấy long lanh: “Phải, sống thì là người của nàng, chết rồi cũng phải đợi nàng chết, ta sẽ lập tức đi theo.”
Ta cười rạng rỡ, chỉ tay về phía những cây trái mới kết trong sơn trại, khoe với ngài ấy: “Nhìn kìa, đào và mận đều chín, tùy ngươi ăn bao nhiêu cũng được.”
Từ Vĩ cũng cười: “Thật là một thổ phỉ giỏi giang nhất.”
Nhưng chưa dứt lời, Từ Vĩ bỗng chốc đầy máu me và ngã gục xuống đất. Ta gào thét, cố lay ngài ấy tỉnh dậy, nhưng ngài ấy không còn phản ứng gì nữa. Chỉ còn một giọng nói vang vọng bên tai ta: “Ngươi thật ngốc.”
Phải, ta đúng là một kẻ ngốc. Đã bỏ lỡ Từ Vĩ, và đời này không còn có thể gặp lại ngài ấy nữa.
13
Ta cố gắng mở mắt, và thật sự thấy Từ Vĩ ngồi bên giường, vẫn một thân áo trắng. Ngài ấy lắc đầu, mỉm cười: “Đồ ngốc.”
Ta mơ màng nhìn ngài ấy, không biết liệu mình còn đang trong mơ hay không.
“Ngươi… không phải đã chết rồi sao?”
Từ Vĩ cười nhăn nhó: “Lại nguyền rủa ta nữa. Ta bảo Phó tướng Phùng mang ngọc bội về để báo tin cho nàng. Trận chiến đã thắng rồi, nước láng giềng đã ký hiệp ước đầu hàng, trăm năm không dám xâm phạm.”
Từ Vĩ nhếch miệng cười gian xảo: “Thực ra… Hoàng thượng còn muốn ta cưới công chúa nữa đấy…”
Ta bỗng lo lắng: “Thế sao ngươi lại quay về đây làm gì?”
Từ Vĩ nắm lấy cằm ta, tỏ vẻ không hài lòng: “Nàng còn hỏi ta làm gì ở đây? Nàng đã hứa sẽ đối tốt với ta, sao lại bỏ chạy?”
Ta đẩy tay hắn ra: “Ngươi nên đi cưới công chúa đi, trận chiến đã thắng rồi, ngươi còn ở đây làm gì? Hoàng thượng chắc chắn sẽ thưởng ngươi công trạng, ngươi nên đi nhận thưởng.”
Nói xong câu đó, đầu ta lại ong ong, thà cứ ngất tiếp còn dễ chịu hơn.
Từ Vĩ bất lực nhìn ta: “Nàng đúng là đồ ngốc. Ta sẽ đi nhận thưởng, phần thưởng cũng sắp tới rồi. Nhân dịp Hoàng thượng vui vì trận thắng, ta đã tấu trình xin phép ngài chuẩn y hôn sự của ta và nàng.”
Ta lập tức tỉnh táo lại: “Ngươi nói gì? Hôn sự giữa ngươi và ta? Ý ngươi là… ngươi không cưới công chúa, mà vẫn muốn làm áp trại phu nhân của ta?”
Từ Vĩ gật đầu.
“Ta chưa từng kể với nàng rằng, suốt ba năm chiến tranh biên giới, ta thường đóng quân tại vùng biên. Những gì nàng nói về cảnh dân chúng lầm than, ta đều thấy cả. Nhưng mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng bi thương đó, lòng ta lại khó chịu. Khi tạm nghỉ ngơi, ta thường tới Hắc Phong Sơn gần đó để thư giãn.”
Ta trợn tròn mắt: “Ngươi đã từng đến Hắc Phong Sơn trước khi bị thương sao?”
Từ Vĩ mỉm cười: “Ta đã đến nhiều lần, hầu như lần nào cũng thấy một cô nương bắt chim sẻ, hái quả rừng, và… tắm sông.”
Mặt ta đỏ bừng: “Ngươi đã nhìn thấy ta tắm?”
Từ Vĩ bật cười: “Yên tâm, ta là người quân tử, chỉ thấy nàng nhảy xuống sông vào ngày trời lạnh, chứ không thấy nàng trần truồng…”
Từ Vĩ ghé sát tai ta, trêu chọc: “Vả lại, giờ chúng ta đã là phu thê rồi, không sao cả.”
Ta vẫn không hiểu: “Ngươi nói thế có nghĩa là gì?”
Từ Vĩ thở dài: “Nghĩa là ta đã thích nàng từ rất lâu, còn trước cả khi nàng gặp ta.”
Ngài ấy giơ tay lên: “Ngày ta bị thương, lẽ ra ta phải về kinh thành để chữa trị và bàn chuyện hôn sự với Hoàng thượng. Nhưng không biết sao lúc đó ta lại quyết định rẽ hướng đến Hắc Phong Sơn, có lẽ vì muốn gặp nangd.”
Từ Vĩ bế ta lên: “Vậy nên, ta nhất định phải thắng trận cuối này, một là để biên giới không còn chiến tranh, hai là để…”
Ta tiếp lời ngài ấy: “Để chúng ta có thể ở bên nhau cả đời.”
Từ Vĩ mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, cả đời.”
Ngài ấy hôn ta thật sâu, và đúng lúc đó Phó tướng đẩy cửa bước vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, ông lập tức bịt mắt lại, kêu lên: “Tướng quân, xin ngài hãy tự trọng!”
Ta cũng cười thầm. Có lẽ vị tướng quân này, cả đời này chỉ có thể ở lại sơn trại làm áp trại phu nhân của ta thôi!
Hết truyện