7
Quả nhiên mọi chuyện diễn ra đúng như ta dự đoán.
Đêm khuya, Tiểu Đào đến báo với tôi rằng Trần Diệu đã mua chuộc một tiểu nha hoàn, sau khi đổi y phục thì lén lút ra khỏi phủ, sau đó đi thẳng đến một trang viên ở ngoại ô, nơi mà hai đứa con của nnàng ta đang sống.
「Tốt lắm, hãy cho rút hết binh lính canh gác ở cửa sau, đảm bảo để họ có thể vào mà không gặp trở ngại.」
Ta nhanh chóng ra lệnh cho Tiểu Đào, nàng liền đi thực hiện ngay.
Chỉ nghĩ đến kế hoạch sắp tới, ta gần như không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.
Sáng hôm sau, Liễu Văn Chiêu được nghỉ ở nhà.
Lấy danh nghĩa của phụ thân ta, ta âm thầm mời tới vị quan tân quý của triều đình, Lý đại nhân.
Lý đại nhân gần đây rất được hoàng thượng trọng dụng vì đã thành công xử lý nạn lũ lụt ở Giang Nam. Nhưng ông là người ngay thẳng, Liễu Văn Chiêu nhiều lần cố gắng lấy lòng nhưng không thành khiến hắn càng thêm bực bội.
「Phu quân, chàng xem ai đến đây này?」
Liễu Văn Chiêu vừa nhìn thấy Lý đại nhân đến thì mắt hắn bỗng sáng rực, đầy vẻ phấn khởi.
Sau vài lời chào hỏi ngắn gọn, hai người bắt đầu thảo luận chuyện triều chính, cuộc nói chuyện dần trở nên hứng khởi và đầy khí thế.
Không khí đang hết sức hòa hợp, thì bỗng nhiên có tiếng gọi trẻ con vang lên không đúng lúc.
「Cha!」
Sắc mặt Liễu Văn Chiêu lập tức thay đổi, như không thể tin vào tai mình.
Hắn hoảng hốt liếc mắt ra hiệu cho ta, ý bảo ta mau ra ngoài xem xét. Nhưng ta làm sao có thể chiều ý hắn được?
Trong mắt Lý đại nhân cũng lộ vẻ nghi hoặc.
「Tiếng gọi đó là gọi ngài sao Liễu đại nhân? Theo như ta biết, hình như phu nhân của ngài vẫn chưa có con thì phải?」
「Lý đại nhân nghe nhầm rồi, đó chỉ là con cái của đám hạ nhân nghịch ngợm, chạy nhầm chỗ thôi…」
Liễu Văn Chiêu cố gắng lấp liếm, nhưng hai bóng dáng nhỏ bé kia đã được Tiểu Đào ngầm cho phép xông thẳng vào, lao đến chỗ hắn mà kêu to:
「Cha! Đã lâu lắm rồi cha không đến thăm chúng con. Con và muội muội rất nhớ cha!」
Phía sau, Trần Diệu xuất hiện với vẻ mặt tái nhợt, dáng điệu gầy yếu như cây liễu bị gió lay.
「Tướng công, thiếp không cố ý hại phu nhân, nhìn vào công lao thiếp đã vất vả nuôi lớn hai đứa trẻ này, xin chàng hãy tha thứ cho thiếp!」
Giọng nàng ta vừa thốt ra thì thấy ngay gương mặt u ám của Liễu Văn Chiêu, câu nói tiếp theo cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Nhưng không sao, những gì cần nói đã nói ra hết rồi.
Ta gần như không kìm được cơn cười lớn, nhưng vẫn cố tình tỏ ra ngỡ ngàng, khó tin, đóng vai một người bị tổn thương sâu sắc.
「Phu quân… Nàng nói có thật không? Chàng không phải đã nói chỉ có một thiếp thất bên ngoài thôi sao, sao bỗng nhiên lại có thêm hai đứa con? Chẳng lẽ chàng vẫn luôn lừa dối thiếp?」
Trong sự hỗn loạn, Liễu Văn Chiêu còn chưa kịp giải thích thì Lý đại nhân đã thất vọng lắc đầu.
「Thôi vậy, vốn dĩ ta còn tưởng rằng Liễu đại nhân là người thẳng thắn chân thành, không ngờ… Hừ! Là ta đã nhìn lầm rồi!」
Nói xong, ông ta không để tâm đến sự níu kéo của Liễu Văn Chiêu mà dứt khoát quay người bỏ đi, không quay đầu lại.
「Tướng công…」
Trần Diệu khẽ gọi, như muốn tìm một lời giải thích. Nhưng Liễu Văn Chiêu đang trong cơn giận dữ tột độ, một tay đẩy mạnh nàng ta ngã xuống đất, hét lên đầy phẫn nộ:
「Tất cả đều hỏng rồi! Đồ tiện nhân, ngươi mau cút đi! Ta không bao giờ muốn thấy ngươi nữa!」
Hai đứa trẻ sợ hãi bật khóc, miệng méo xệch thi nhau hét toáng lên. Nhưng Liễu Văn Chiêu chẳng thèm nhìn chúng lấy một lần, lập tức sai gia đinh đuổi cả ba mẹ con ra ngoài.
Ta chỉ lạnh lùng đứng nhìn, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ.
Cứ tưởng rằng dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng không ngờ hắn lại có thể tàn nhẫn đến mức này!
Nhìn cảnh tượng này ta chỉ thấy buồn nôn, đột nhiên không muốn tiếp tục giả vờ thân mật với hắn nữa.
Ta quyết định sẽ sớm lật ngửa ván bài, đẩy nhanh kế hoạch tiếp theo.
「Phu nhân, nàng nghe ta nói, ta không cố ý giấu nàng, ta chỉ sợ nàng giận thôi…」
Liễu Văn Chiêu cố giữ bình tĩnh, cẩn thận định kéo tay ta nhưng ta lùi lại nửa bước, lạnh lùng cười khẩy.
「Có gì cần phải giải thích nữa? Ta đã biết hết rồi.」
8
“Chuyện gì?”
Liễu Văn Chiêu sững sờ trong chốc lát, hiển nhiên không hiểu hết ý của ta.
Ta chỉ cười mà không nói, khi nhìn hắn, trong ánh mắt đã không còn chút yêu thương nào mà chỉ còn sự khinh ghét không che giấu.
Hắn chợt nhận ra.
“Ngươi… là ngươi? Tất cả những chuyện này đều do ngươi làm! Ngươi cố tình bày mưu hãm hại ta!”
Đến cuối câu, giọng hắn đã tràn đầy phẫn nộ và chắc chắn.
“Xem ra đầu óc của người cũng không phải quá ngu ngốc, nhưng đây không phải là hãm hại, mà là phơi bày sự thật. Thèm khát quyền lực của phủ Thừa tướng là ngươi, cưới ta rồi lạnh nhạt với ta là ngươi, giấu ta chuyện có ngoại thất và hai đứa con cũng là ngươi! Từng chuyện một, ngươi có oan ức gì không?”
“Đồ tiện nhân độc ác! Ta phải giết ngươi!”
Liễu Văn Chiêu giận đến đỏ mặt tía tai, mắt long sòng sọc, giơ tay định đánh ta nhưng Tiểu Đào nhanh tay tóm lấy tay hắn, chỉ cần chút lực đã ném hắn ngã xuống đất một cách mạnh mẽ.
Quên không nói, Tiểu Đào không chỉ giỏi y thuật, mà võ công cũng không ai địch nổi. Nếu không thì nàng đã không được chọn làm tỳ nữ theo hầu ta sau khi xuất giá. Tuy nhiên, nàng ít khi có cơ hội sử dụng võ công, vì thế hầu hết mọi người không ai biết.
“Hừ! Chỉ biết ăn bám, ta nhìn ngươi không vừa mắt đã lâu lắm rồi! Tiểu thư nhà ta tốt như vậy, còn ngươi lại nuôi ngoại thất, mắt chó của ngươi đúng là không biết điều!”
Tiểu Đào không nói lời nào nữa, thẳng tay đánh hắn một trận.
Lúc đầu, Liễu Văn Chiêu còn cố gắng chống cự, nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ có thể ôm đầu, kêu la thảm thiết, xin tha.
Ta thì chẳng động lòng, vừa uống trà vừa thưởng thức cảnh tượng hắn bị hạ nhục.
“Đủ rồi, Tiểu Đào, dừng tay đi, đừng để hắn chết thật.”
Thấy đã dạy dỗ đủ rồi ta mới ra lệnh dừng lại.
Không phải vì thương xót hắn, mà là nếu để hắn chết ngay bây giờ, chẳng những sẽ để hắn thoát tội mà còn gây thêm rắc rối cho ta.
Chưa kể kế hoạch của ta mới chỉ hoàn thành được một nửa. Màn chính còn ở phía sau!
Theo lời bẩm báo của người hầu, sau khi Liễu Văn Chiêu mặt mày bầm tím bò ra khỏi phòng, Trần Diệu lập tức khóc nức nở chạy đến.
Hai người họ giãi bày tâm sự, xác nhận rằng đối phương mới chính là tình yêu đích thực của đời mình và hẹn nhau sẽ bỏ trốn cùng nhau.
“Thật là đáng ngưỡng mộ nhỉ, nhưng họ có thể đi được hay không, còn phải xem ta có cho phép không!”
Ta cười lạnh, nhân lúc Liễu Văn Chiêu đang gắng sức viết giấy hòa ly, ta đã nhanh tay lan truyền màn kịch vừa diễn ra trong đại sảnh.
Dân chúng vốn thích nhất là những câu chuyện giật gân như thế này của giới quyền quý
Cộng thêm lời kể sinh động của các thuyết sư, chẳng mấy chốc, Liễu Văn Chiêu đã trở thành kẻ bại hoại đạo đức, bị người đời chửi mắng.
Tất nhiên, không thiếu phần góp sức của ta trong chuyện này.
Liễu Văn Chiêu ném giấy hòa ly trước mặt ta rồi lập tức tập tễnh rời đi. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, một chiếc bắp cải thối bất ngờ bay thẳng vào đầu hắn.
Sắc mặt hắn thay đổi, chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì hàng loạt trứng thối liên tiếp ném tới tấp vào người.
Ngày càng nhiều dân chúng gia nhập cuộc “chiến” này.
Giữa tiếng chửi rủa của quần chúng, Liễu Văn Chiêu chỉ còn cách tháo chạy trong tủi hổ, buộc phải quay lại phủ để trốn.
Về phần Trần Diệu và hai đứa con, họ đã nhanh chóng lẻn ra ngoài bằng cửa sau khi nhận thấy tình hình không ổn.
Liên tiếp mấy ngày sau, Liễu Văn Chiêu đều không dám ló mặt ra ngoài, sợ bị dân chúng truy đuổi.
Hắn muốn sống như trước đây, được người khác tôn kính mà hầu hạ, nhưng hầu hết người trong phủ đều là người của ta mang từ phủ Thừa tướng theokhi xuất giá, tất nhiên là chỉ nghe lệnh tôi.
Liễu Văn Chiêu không sai khiến được bọn họ, mà cũng không muốn hạ mình cầu xin ta , đành phải tự lo liệu lấy.
Nhưng hắn vốn đã bị thương, lại quen sống trong nhung lụa nhiều năm, đã quên hết những kỹ năng sinh hoạt cơ bản. Vì thế, chỉ trong một thời gian ngắn, cả người hắn tiều tụy, mặt mày vàng vọt, thân hình hốc hác.