7
Lần đầu ta gặp Tuyên Thận đã là một cuộc trao đổi đầy toan tính.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, kế mẫu Liễu Yên Nhiên thuận lợi trở thành chính thất. Theo lễ nghi, kế thất phải hành lễ như thiếp trước linh vị của nguyên phối.
Liễu Yên Nhiên nói, mẹ ta đã dám đập đầu vào cột mà chết, làm mất mặt Thẩm gia, mà lại còn chết không yên, khiến gia đình chịu đủ oán khí, cần phải siêu độ tại chùa thì hậu duệ Thẩm gia mới bình an vô sự.
Bà ấy đang mang thai, phụ thân ta vốn yêu chiều bà nên tất cả đều nghe theo.
Thế là bài vị của mẹ ta bị đưa đến hoàng tự để thờ cúng.
Mỗi năm vào sinh nhật ta, cô mẫu sẽ sắp xếp cho ta đến chùa để viếng mẹ.
Chính trong khoảng thời gian đó, ta đã gặp Tuyên Thận.
Khi ấy hắn mới mười bốn tuổi, tướng mạo xuất chúng, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà.
Liễu Yên Nhiên sinh hạ một nữ nhi bẩm sinh mắc bệnh tim, vì thế bà ăn chay niệm Phật để cầu nguyện cho con gái.
Chúng ta tình cờ gặp nhau ở chùa, vừa gặp đã khó chịu về nhau.
Liễu Yên Nhiên nhìn bài vị của mẹ ta, ra lệnh cho gia nhân đốt đi, mắt đỏ ngầu, căm hận nói: “Chính là do mụ đàn bà độc ác này oán khí chưa tiêu, hại con ta bệnh tật, phải uống thuốc ngày đêm. Đốt bài vị đi, không ai thờ phụng nữa, xem ả ta còn làm loạn thế nào!”
Ta tức giận đến nỗi ôm chặt lấy bài vị của mẹ không buông, một bé gái mười tuổi làm sao có thể chống lại bà ta.
Ta chỉ biết nhìn bà ta cướp lấy bài vị từ tay mình và đốt thành tro, rồi ta ôm đống tro tàn khóc nức nở.
Liễu Yên Nhiên ngạo mạn rời đi.
Ta ngồi ngơ ngác trên mặt đất, chỉ biết khóc.
Tuyên Thận xuất hiện vào lúc đó, từ trên cây nhảy xuống, từ trong bọc lôi ra một chiếc bài vị còn nguyên vẹn, trên đó khắc rõ ràng tên của mẹ ta.
Ta mừng rỡ không kiềm được, nhưng hắn chỉ lạnh nhạt nhìn ta: “Ta giúp ngươi tráo bài vị này là có điều kiện.”
Ta nghẹn ngào hỏi: “Điều kiện gì?”
Hắn quay đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Ngươi là cháu ruột của hoàng hậu, ta muốn ngươi giúp ta trở lại hoàng cung.”
Ta hiểu ý, và chấp nhận giao dịch này, yên tâm giao bài vị của mẹ cho hắn.
Kể từ đó, chúng ta đã giao dịch với nhau nhiều lần, cho đến khi hắn có chỗ đứng vững chắc trong cung, không ai còn dám ức hiếp hắn nữa, và ta được định làm Thái tử phi, hai bên mới cắt đứt liên lạc.
Vào lễ cập kê năm mười lăm tuổi của ta, hắn đích thân tặng ta một hộp thuốc giải độc.
Dưới bầu trời đầy sao, trước bài vị của mẹ, hắn hỏi ta có bằng lòng gả cho hắn không.
Tim ta đập thình thịch, may mà ánh nến mờ ảo, hắn không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta.
Nhưng dù cho lòng ta đã rối bời, ta vẫn từ chối hắn: “Giữa chúng ta chỉ có lợi dụng lẫn nhau, ta hiểu tham vọng của ngươi, và ngươi cũng biết rõ sự cứng đầu của ta, chúng ta không phù hợp.”
Tuyên Thận tiến lên vài bước, giọng điệu gay gắt: “Còn ngươi và cái kẻ ngu xuẩn kia thì hợp sao? Ngươi coi hắn là chỗ dựa, chẳng lẽ không biết hắn chẳng khác gì một đống bùn nhão?”
Máu ta sôi lên, khi đó Tuyên Dực vẫn chưa hỗn xược, đối xử với ta rất tốt, dù không có tình cảm nam nữ, nhưng ít nhất vẫn là tình nghĩa huynh muội.
Vì vậy ta liền lên tiếng bênh vực: “Thái tử ca ca là thanh mai trúc mã của ta, đương nhiên ta tin tưởng hắn, không giống ai đó ngay từ lần đầu gặp đã tính kế…”
Những lời còn lại chưa kịp thốt ra, vì kẻ “ai đó” kia đã tức đến đỏ mắt, dùng tay bịt miệng ta lại.
Chúng ta trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, cuối cùng không vui mà chia tay.
Từ đó hắn không tìm ta nữa, ta cũng coi như chưa từng quen biết hắn.
Và trước mặt người ngoài, chúng ta càng chẳng hề thân quen.
Cô mẫu nói, ta sẽ gả cho Thái tử.
Gả cho Thái tử rồi, ta sẽ có ngày đạt được danh vọng, cũng có thể đòi lại công bằng cho mẹ.
Khi đó, sinh tử vinh nhục của Thẩm gia sẽ chỉ trong một ý nghĩ của ta.
Cô bé khóc lóc đau đớn vì không bảo vệ được bài vị của mẹ, sẽ không bao giờ còn xuất hiện nữa.
Cô mẫu đã âm thầm gieo trong lòng ta một hạt giống, một hạt giống khao khát quyền lực.
Nhưng khi đó ta còn nhỏ, chưa hiểu được nội tâm của chính mình.
Nhưng Tuyên Thận đã nhìn thấy, hắn hiểu rằng chúng ta là cùng một loại người.
Nếu hắn không thể trở thành bậc thang để ta trèo lên, thì ta sẽ mãi mãi không để mắt đến hắn.
Ai ngờ, sự việc thay đổi, thế cục xoay vần, chúng ta chỉ là những quân cờ chưa đủ lông đủ cánh mà thôi.
8
Ta ôm bó sen trắng trở về đình viện thì đã thấy cung nữ thân cận nhất bên cô mẫu đang chờ.
“Tiểu thư đi đâu vậy? Nương nương cho mời, chúng ta đã đợi lâu rồi.”
Hương sen thoang thoảng nơi đầu mũi, nhưng trong lòng lại chất chứa sự buồn bực khó tả.
Hôn sự của ta do hoàng thượng đích thân chỉ định, nhưng cô mẫu không hài lòng.
Dù không được gả cho Tuyên Dực, ta cũng nên gả cho con cái của các quan lớn ủng hộ Đông Cung, hoặc gia tộc danh giá có thể giúp ích cho Thẩm gia.
Một hoàng tử không được sủng ái, không có quyền lực, liệu cô mẫu sẽ chọn con đường của Thái tử hay hạnh phúc cả đời của ta?
Ta định sau khi cắm hoa xong mới đi, nhưng cung nữ đã mỉm cười nói: “Hoàng hậu nương nương rất thích hoa sen, tiểu thư đích thân hái hoa, nương nương nhất định sẽ cảm động trước tấm lòng hiếu thảo này.”
Ta cúi đầu, nở một nụ cười nhè nhẹ: “Phải.”
Vừa bước vào Phượng Loan biệt cung, rèm châu buông xuống từng lớp, hương rượu ngào ngạt. Ta cẩn thận ngẩng đầu, bắt gặp một bóng dáng hoàng bào thêu rồng đứng sừng sững trước mặt.
Lưng ta lạnh toát, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Giờ này nếu hoàng thượng đang ở đây, sao cô mẫu lại triệu ta đến? Hơn nữa, trong phòng lại không có bất kỳ cung nữ hay nội thị nào.
Bước chân hoàng đế có chút loạng choạng: “Ai đó?”
Ta lo lắng thưa: “Thần nữ xin thỉnh an hoàng thượng.
“Nương nương rất yêu thích hoa sen, hiện tại sen trắng đang nở rộ, thần nữ đặc biệt hái để dâng lên nương nương thưởng thức.”
Bóng dáng vàng rực đến gần, hoàng đế cúi xuống đỡ ta dậy, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt ta, mỉm cười: “Hoa đẹp, người cũng đẹp, ngươi thật giống với nàng ấy.”
Hoàng đế để lại câu nói đó rồi gọi người vào, sau đó ngự giá rời đi. Khi ta quay lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, đầy khinh miệt của cô mẫu đang nhìn chằm chằm vào bó sen trắng trên tay ta.
Nghe nói năm xưa, vào ngày tuyển tú, cô mẫu vì quá say mê vẻ đẹp của những đóa sen đỏ trong ngự hoa viên mà chèo thuyền xuống hái, không may rơi xuống nước, được hoàng đế cứu mạng. Vẻ đẹp thanh tao như hoa sen của nàng đã làm rung động trái tim đế vương, và nàng trở thành sủng phi của ngài, được yêu chiều nhất hậu cung.
Anh hùng cứu mỹ nhân, câu chuyện ấy vẫn được nhắc đến với đầy ngưỡng mộ.
Bó sen trên tay ta được cung nữ lấy đi, trong phòng giờ chỉ còn lại ta và cô mẫu.
Ta nhắm mắt lại, rồi hỏi: “Cô mẫu muốn ta trở thành phi tần của hoàng thượng sao?”
“Chẳng phải rất tốt sao?” Cô mẫu đáp, giọng mệt mỏi.
“Vì Thẩm gia và vì Thái tử. Trúc Thanh, cô mẫu hứa với con, nếu con vào cung, cô mẫu sẽ khiến con lên đến vị trí Hoàng Quý phi.”
Ta kéo váy quỳ xuống, dập đầu, giọng kiên quyết: “Cô mẫu, Trúc Thanh muốn gả cho Thất hoàng tử. Hai phu thê chúng ta nguyện vì Thái tử ca ca mà dốc tâm tận tụy. Xin cô mẫu hãy thành toàn cho Trúc Thanh.”
Cô mẫu thở dài một hơi, phẩy tay nói: “Con đúng là đứa trẻ cứng đầu. Thôi được rồi, cứ như con muốn.”
Trong lòng ta nhẹ nhõm hẳn, nụ cười tươi nở trên môi: “Cô mẫu cuối cùng vẫn yêu thương con nhất.”
Khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi những cung nhân hoảng hốt chạy vào.
“Hoàng hậu nương nương! Thái tử điện hạ xảy ra chuyện rồi!”
Chỉ nghe qua vài câu, ta đã hiểu. Thái tử khi đang lên lầu ngắm trăng và vui đùa cùng dân chúng ở Lãm Nguyệt Lâu thì bất ngờ xảy ra hỏa hoạn. Dù được cứu thoát, nhưng Thái tử hôn mê bất tỉnh, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Nghe xong, cô mẫu mềm nhũn người, ngã quỵ xuống và lập tức ngất xỉu.
Gió mưa nổi lên, một trận bão lớn quét qua Thanh Dương hành cung, che lấp đi tiếng kêu gào xé lòng của một quốc mẫu.
Trời đã dần đổi thay.