Ta là Cửu di nương của một quân phiệt, tám vị di nương trước ta đều có ngoại hình giống với người mà quân phiệt gọi là “bạch nguyệt quang”.
Còn ta, xuất thân từ gia đình thư hương, khí chất lại càng giống hệt vị bạch nguyệt quang đó.
Để quân phiệt sớm bỏ ta, ta ngày ngày giả điên giả dại, sau lưng bí mật viết bài báo tiến bộ gửi cho tòa soạn, thậm chí âm thầm chuẩn bị cùng với thanh mai trúc mã ra nước ngoài du học.
Không ngờ rằng con trai của quân phiệt lại yêu thích bài viết của ta, và rồi, yêu luôn cả ta.
Sau khi quân phiệt qua đời, hắn thừa kế toàn bộ tài sản, bao gồm cả… ta.
Ta tô lên mặt hai vòng tròn đỏ thẫm bằng phấn má, buộc hai bím tóc nhỏ trên đầu, mặc một chiếc áo bông hoa to xứ Đông Bắc, lắc lư từng bước đi xuống lầu.
Dưới tầng một biệt thự, tám người phụ nữ đang ngồi đó, trang điểm lộng lẫy, mỗi người đều có nét duyên dáng riêng.
Thấy ta, bọn họ cười ngả nghiêng không kiềm được.
Thất di nương chế giễu: “Yo, Lâm Chi Mạn, hôm nay ngươi xinh đẹp lắm đấy!”
Ta giả giọng the thé, yếu ớt đáp lại: “Tỷ tỷ đúng là có mắt tinh tường, lão gia đâu rồi? Ta muốn ông ấy hôn ta!”
“Thật quá đáng!” Đại di nương không thể chịu nổi nữa, nghiêm khắc quát: “Lâm Chi Mạn, mau về phòng, đừng làm trò cười nữa!”
Hôm nay là sinh thần thứ bốn mươi lăm của quân phiệt Lương Tác Nghĩa, các nữ nhân trong phủ tranh nhau muốn theo ông ta đến tửu lâu dự tiệc mừng thọ.
Ta thì không muốn đi, vì hôm nay ta nhất định phải đến tòa soạn nộp bài.
Vì thế, ta cố tình ăn mặc kỳ quặc để Lương Tác Nghĩa chán ghét. Quả nhiên, ông ta nổi giận, vung tay mắng lớn:
“Mẹ nó! Ông đây đúng là bị mù mới cưới ngươi về nhà!”
Ta khóc thút thít, nhưng trong lòng lại âm thầm hả hê, mong rằng ông ta sẽ sớm hoàn toàn chán ghét ta mà bỏ ta.
Cuộc hôn nhân này bắt nguồn từ việc ông ta dùng quyền lực để ép buộc.
Ba tháng trước, khi ta vừa cầm bó hoa bách hợp đi ngang qua hiệu sách, thì quân đội của Lương Tác Nghĩa đi ngang qua.
Tối đó, ông ta lập tức đến nhà ta cầu hôn.
Cha nương ta đều là người đọc sách, cả đời ôn hòa, lần đầu tiên gặp phải một quân phiệt cầm súng và đại bác.
Nếu ta không gả, có lẽ Lương Tác Nghĩa sẽ giết cả gia đình chúng ta. Cha nương khóc lóc gả ta cho ông ta làm thiếp.
Sau khi gả về đây, ta mới biết rằng, lý do Lương Tác Nghĩa chú ý đến ta, là vì ta giống với bạch nguyệt quang của ông ta, Lư Tiểu Mạn.
Lư Tiểu Mạn là con gái của một quan lớn ở Bắc Bình, năm xưa Lương Tác Nghĩa từng làm phó quan dưới trướng của cha bà ấy, vì vậy đối với bà tình cảm sâu đậm khó dứt.
Về sau, những vị thiếp mà Lương Tác Nghĩa cưới về, hoặc là có đôi mày mắt giống bà ấy, hoặc là có khuôn mặt phảng phất hình bóng của bà ấy.
Lư Tiểu Mạn tinh thông cầm kỳ thư họa, khí chất vô cùng tao nhã, còn ta nhìn qua lại có vài nét giống bà ấy, hơn nữa trong tên ta cũng có chữ “Mạn”.
Trước khi về làm thiếp, Lương Tác Nghĩa rất cưng chiều ta.
Nhưng sau khi ta về nhà, ta lại giả điên giả dại, làm những trò kỳ quái khiến ông ta phát ghê tởm, đến nỗi ông ta chưa từng đụng đến ta.
Cuối cùng, ta cũng đợi đến lúc Lương Tác Nghĩa đưa vài người thiếp ra ngoài.
Ta lập tức lên lầu rửa mặt, thay một bộ sườn xám đen giản dị, rồi cầm bản thảo lén lút rời khỏi nhà qua cửa sau.
2
Nhà xuất bản do những lực lượng tiến bộ trong vài trường đại học ở Kim Lăng thành lập.
Qua việc viết lách, ta đã quen biết nhiều nhân sĩ tiến bộ, và dần dần nảy sinh hứng thú mãnh liệt với văn học, ta hy vọng có thể đi du học tại Anh hoặc Mỹ.
Có vài biên tập viên rất yêu thích những bài tản văn và tiểu luận của ta.
Ta dùng bút danh “Chung Tử Kỳ” để đăng bài trên tạp chí, và năm nay đã ra mắt một tập văn tuyển mang tên “Ngọc Lan Triệt”.
Hôm nay rất đặc biệt, ngoài việc giao bản thảo, ta còn gặp một người.
Đó là Hàn Ngọc Niên, người đã cùng ta lớn lên, là thanh mai trúc mã của ta.
Ta từng nghĩ rằng sau này lớn lên, ta sẽ kết hôn với chàng, về sau chàng quả thật đã từng thổ lộ với ta.
Nhưng trước khi ta kịp đưa ra câu trả lời, Lương Tác Nghĩa đã đến nhà ta cầu hôn.
Tình cảm giữa ta và Hàn Ngọc Niên cứ thế mà không có kết quả.
Tuy nhiên, hôm nay chàng lại một lần nữa ngỏ ý muốn cùng ta bên nhau.
Trong khu vườn của nhà xuất bản, hương hoa nhài thoang thoảng, khuôn mặt chàng ấm áp, trắng trẻo:
“Mạn Mạn, theo ta đi, ta sẽ đưa nàng ra nước ngoài.”
Tim ta lay động, nhưng lúc này chỉ có thể từ chối: “Không thể đâu, Ngọc Niên, nếu bây giờ ta đi, Lương Tác Nghĩa sẽ làm hại cha nương ta…”
Hàn Ngọc Niên nắm chặt tay ta, khẽ nói:
“Đừng sợ, Mạn Mạn, ta sẽ tìm cách, chỉ cần nàng muốn theo ta, ta nhất định sẽ làm được.”
Ta mơ hồ nghe được rằng Hàn Ngọc Niên hiện giờ đang buôn bán, chuyên trao đổi vũ khí giữa các quân phiệt lớn.
Việc kinh doanh của chàng ta tựa như đang nhảy múa trên lưỡi dao, nhưng lợi nhuận lại vô cùng cao, quyền lực của chàng ta ngày càng lớn mạnh.
Có lẽ chàng ta thật sự có cách đưa ta thoát khỏi móng vuốt của Lương Tác Nghĩa.
Trên đường trở về Lương phủ, ánh trăng dần treo cao trên bầu trời, đêm tối trong trẻo, sao trời lấp lánh.
Ta bỗng dưng yêu thích thành phố này, một thị trấn nhỏ tên gọi Uyển Bình.
Ta sinh ra và lớn lên ở đây, ta yêu nơi này, yêu núi non, cây cỏ, và mọi thứ nơi đây.
Tương lai dường như đã lóe lên chút hy vọng, ta hứng khởi bước nhanh về phía trước.
Nhưng đằng sau bỗng có một chiếc ô tô chầm chậm tiến đến, từ trong xe truyền ra một giọng nam trầm thấp, rõ ràng từng chữ gọi tên ta:
“Lâm Chi Mạn.”
Ta quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Lương Nhuận Thanh.
Hắn khẽ vẫy tay, đôi tay đeo găng da đen, ngắn gọn ra lệnh: “Lên xe.”
3
Lương Nhuận Thanh là con trai của Lương Tác Nghĩa.
Nghe nói hắn rất xuất sắc, năm ngoái vừa mới tốt nghiệp từ trường quân đội.
Trong Lương phủ, sáu bảy vị thiếp thất thường thích bàn tán về hắn.
Trẻ trung, anh tuấn, phong độ, loại nam tử như vậy ai mà không thích?
Ta không thích!
Ai bảo hắn là con của cái tên quân phiệt chết tiệt kia!
Họ đều là một giuộc, thối nát như chuột và rắn trong cùng một hang!
Ta nhoẻn miệng cười, bám vào cửa sổ xe hắn: “Con trai à! Ngươi đến đón ta sao?”
Khóe miệng Lương Nhuận Thanh khẽ giật giật: “Lâm Chi Mạn, ngươi nói năng tử tế cho ta.”
Ta liền nắm lấy tay hắn, cảm giác từ găng tay trơn lạnh: “Ôi, con trai! Tay ngươi giống như một con rắn vậy, để ta ủ ấm cho!”
Ánh mắt Lương Nhuận Thanh nhìn ta trở nên kỳ lạ: “Ngươi đừng có giả bộ nữa, ngươi như vậy thật xấu xí.”
“Hứ!” Ta xoay người bước đi, mua một xiên hồ lô ngũ bảo, vừa đi vừa ăn, Lương Nhuận Thanh vẫn không gần không xa bám theo ta.
“Lên xe đi! Di nương mà đứng ngoài đường ăn hồ lô, ra cái thể thống gì.”
Hắn có vẻ đã tức giận, ta đành nhìn thời thế mà leo lên xe.
“Ngươi có muốn ăn không?” Ta đưa xiên hồ lô về phía hắn.
Lương Nhuận Thanh tỏ ra ghê tởm nhìn ta: “Ngươi và Lư Tiểu Mạn vốn có khí chất tương tự, cớ sao bây giờ lại trở nên khác biệt như vậy? Ngươi thô tục, với gương mặt này quả thật là phí hoài.”
“Ngươi thật đáng ghét!” Ta giả bộ tức giận, vừa nói vừa cắn một quả sơn tra, lòng lại bình thản.
Cuộc sống bây giờ không cho phép ta làm một tiểu thư thanh cao xuất thân từ gia đình thư hương như trước nữa.
Ta phải đóng vai một cô gái bình dân bị ép buộc mà phát điên, chờ Lương Tác Nghĩa hoàn toàn mất hứng thú với ta.
Để diễn cho giống hơn, ta không được lơ là, ta híp mắt nhìn Lương Nhuận Thanh, cười rạng rỡ.
“Ta biết rồi! Ngươi bênh vực Lư Tiểu Mạn vì… ngươi thích bà ấy! Ha ha ha ha!”
Lương Nhuận Thanh tức giận nói: “Ngươi mà còn nói bậy nữa thì xuống xe!”
Ta lập tức im lặng, cầm lấy đôi găng tay hắn vừa tháo ra, bên trong vẫn còn hơi ấm của hắn.
Da ta trắng, tương phản rõ rệt khi đặt trên lớp da đen của găng tay, thật nổi bật.
Không biết vì sao, mặt Lương Nhuận Thanh hơi đỏ lên, hắn giật lấy đôi găng tay từ tay ta.
“Không cho ngươi nghịch!”
Ta chu môi hừ một tiếng: “Ta biết, ngươi thích Lư Tiểu Mạn, cha ngươi thích bà ấy, ngươi cũng thích bà ấy, nhưng không cho ai nói ra, hứ!”
“Ngươi… ngươi nói nhảm!” Lương Nhuận Thanh ho nhẹ, rồi nhỏ giọng nói: “Ta có người trong lòng, nhưng không phải là bà ấy.”
Ta liếc mắt nhìn hắn, không chút hứng thú với người trong lòng hắn, nhưng vẫn giả vờ hào hứng: “Ai vậy? Ai vậy?”
Lương Nhuận Thanh rút ra một cuốn sách, không thèm để ý đến ta, lật từng trang sách một cách yên lặng.
Ta chăm chú nhìn vào bìa sách, trong khoảnh khắc, máu trong người như đông lại.
Trên bìa sách hiện rõ vài chữ: “Ngọc Lan Triệt,” tác giả Chung Tử Kỳ.
Đây là sách ta viết.