Canh ba giờ sáng, cuối cùng chúng ta cũng chạy đến nơi an toàn.
Đó là huyện Phúc Nguyên, cách thành Uyển Bình chín dặm, vốn là địa bàn cũ của Lương Tác Nghĩa.
Lương Nhuận Thanh lập tức điều động quân phòng thủ tại đây, cả huyện Phúc Nguyên cũng bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Gia quyến của Lương phủ, từ người già đến trẻ nhỏ, đều được sắp xếp ở nhà của huyện lệnh.
Lương Nhuận Thanh không kịp quan tâm đến chúng ta, hắn thậm chí không liếc nhìn một cái, quay đầu dẫn binh ra khỏi thành ngay.
Nhà của huyện lệnh tuy lớn, nhưng cũng không đủ chỗ chứa cho hết đám người từ Lương phủ.
Lương Tác Nghĩa đã chết, đại di nương vẫn ngất lịm, nỗi sợ hãi lan rộng khắp mọi người.
Ngũ di nương nhìn thấy ta, chỉ thẳng vào mặt ta, mắng xối xả:
“Đồ sao chổi! Đồ xui xẻo! Ngươi không phải được Hàn Ngọc Niên chọn rồi sao! Tại sao ngươi không theo hắn đi? À, ta biết rồi, ngươi chính là gián điệp! Ngươi đã thông đồng với hắn từ lâu rồi…”
Nàng ta gào thét, lao vào định cào mặt ta, Thất di nương vội ngăn lại: “Đủ rồi, đủ rồi, đến nước này rồi, người ngoài đánh chúng ta, chẳng lẽ người nhà còn muốn đánh nhau nữa sao…”
Ta buồn bã ngồi co ro trong góc, cuộc đời này thật chẳng khác gì một giấc mộng lớn.
Ta cứ nghĩ rằng Hàn Ngọc Niên thực sự sẽ cứu ta, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là hư ảo.
Điều duy nhất khiến ta yên tâm là cha nương ta đã đi thăm thân ở nhà bá phụ tại Hàng Châu dịp Trung Thu, không có mặt ở thành Uyển Bình nên đã tránh được một kiếp nạn.
Mười ngày sau đó, ta không còn gặp lại Lương Nhuận Thanh. Nghe nói hắn như một cỗ máy sắt, không nghỉ ngơi, không ngủ, ngày đêm bận rộn với việc binh đao.
Trước kia, mọi người vẫn nghĩ hắn chỉ là một thư sinh chỉ biết bề ngoài, không có tài cán gì, không thể so sánh với cha hắn là Lương Tác Nghĩa.
Nhưng bây giờ, Lương Nhuận Thanh đã dùng hành động để chứng minh năng lực của mình.
Hắn nhanh chóng thu phục lại thuộc hạ bằng bàn tay sắt, giành lại hai phần ba Uyển Bình, bắt giữ hai vị liên trưởng phản bội, đem về quân doanh xử lăng trì giữa công chúng.
Tất cả mọi người đều phục tùng hắn, ca ngợi rằng hắn có phong thái giống cha mình.
Nửa tháng sau, hắn đưa toàn bộ gia quyến Lương phủ trở về ngôi phủ cũ, giữa chính sảnh là linh cữu của Lương Tác Nghĩa.
Đại di nương khóc lóc bên quan tài: “Tác Nghĩa, chàng ra đi thật oan uổng, để lại cả gia đình này với bầy con côi cút…”
Lương Nhuận Thanh đỡ bà dậy, giọng nhẹ nhàng: “A nương bớt đau buồn, giữ gìn sức khỏe.”
Ta đứng trong đám đông lặng lẽ quan sát, chỉ sau nửa tháng không gặp, Lương Nhuận Thanh đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Hắn không còn là công tử nho nhã, phong lưu như trước nữa, hắn dường như chỉ qua một đêm đã già đi mười năm, vai rộng lưng thẳng, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc lạnh, lạnh lùng và đầy áp lực như ánh dao loé lên trong bóng đêm.
Hắn nhìn lướt qua đám đông từ xa, ánh mắt của hắn dừng lại một chút nơi ta đứng.
Tim ta bỗng như bị bóp chặt.
Nhưng Lương Nhuận Thanh không nói gì, rất nhanh sau đó liền dẫn phó tướng đi lo công việc quân sự.
Đêm đó, một tiểu binh mang đến cho ta một quyển sổ, bút thép, và mực, nói rõ ràng là gửi cho ta.
Ta cầm đống đồ ấy, bỗng chợt hiểu ra rằng Lương Nhuận Thanh đang khuyến khích ta tiếp tục viết lách.
Hóa ra hắn vẫn còn nhớ đến ta.
8
Kể từ khi Lương Tác Nghĩa qua đời, các di nương trong phủ đều mất đi trụ cột.
Có người đã bắt đầu tính đường ra mới.
Ngũ di nương thu vén tiền bạc bỏ trốn, Tam di nương thì muốn vào chùa tu hành.
Đại di nương gọi chúng ta đến phòng khách, hỏi chúng ta có dự định gì.
Ta cúi đầu, đến tận lúc này ta vẫn còn mơ mộng về việc ra nước ngoài học tập.
“Lão gia đã khuất, ngôi nhà này do Nhuận Thanh làm chủ, nếu các ngươi có ý định gì, thì đi nói với nó.” Đại di nương trông già đi rất nhiều, nói một câu mà thở dài đến ba lần.
Bà khẽ hắng giọng rồi nói tiếp: “Nhuận Thanh là con ruột của ta, nó rất độ lượng, chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu ai muốn ở lại thì cứ ở với lão thân này qua ngày. Nếu muốn đi, Nhuận Thanh sẽ cho các ngươi tiền…”
Nói cho cùng, sự tự do của chúng ta, những tiểu thiếp này, vẫn bị kẻ khác khống chế.
Trước kia là Lương Tác Nghĩa, giờ ông ta đã chết, chúng ta trở thành một phần tài sản bị Lương Nhuận Thanh thừa kế.
Ta bỗng cảm thấy lạnh người.
Dựa theo tính tình trước kia của Lương Nhuận Thanh, có lẽ hắn sẽ trả lại tự do cho ta.
Nhưng bây giờ, liệu hắn có còn là con người cũ không?
Ta nghe nói hắn thường xuyên giành chiến thắng, đối với tù binh thì rất tàn nhẫn, thường thi hành lăng trì những kẻ phản bội hắn.
Lăng trì, từng nhát dao cắt đi thịt của người đó, cho đến khi người ấy la hét thảm thiết, máu thịt be bét…
Cuối năm ấy, Lương Nhuận Thanh đánh bại quân của Hùng Hồng Đồ, giành lại toàn bộ Uyển Bình, và chiếm được thành Lô của Hùng Hồng Đồ.
Hùng Hồng Đồ cũng bị lăng trì đến chết, đầu hắn bị cắt và treo trên cổng thành Lô.
Lương Nhuận Thanh đại thắng, vừa đúng dịp Tết Nguyên Đán, Lương phủ tổ chức yến tiệc mừng công.
Lương phủ đã suy tàn dường như lại tìm thấy ánh hào quang xưa.
Tối hôm đó, nha hoàn riêng dẫn ta đến Trúc Châu Các, Lương Nhuận Thanh đã đợi sẵn ở đó.
Sau khi nha hoàn rời đi, chỉ còn lại hai chúng ta trong gian đình.
Trong màn đêm, mặt hồ bao la tĩnh lặng, phía xa xa pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.
Bầu không khí thật lạ lùng, có chút lạnh lẽo và u tịch, Lương Nhuận Thanh ngồi nghiêm chỉnh, trên bàn đá có rượu và trà, hắn khẽ nói: “Ngồi đi.”
Hắn rót rượu cho ta, là rượu đào hồng, chất rượu màu hồng nhạt nhẹ nhàng sóng sánh trong chén.
“Đại di nương ta nói, ngươi muốn rời khỏi Lương phủ.”
Ta quả thực đã có chút ẩn ý với đại di nương về việc muốn ra đi.
“Ừm, ta…” Ta chưa kịp nói hết lý do, thì Lương Nhuận Thanh đã ngắt lời, hắn hỏi thẳng: “Ngươi có thể ở lại vì ta không?”
Ta sững người lại, sau một lúc ngập ngừng mới chậm rãi nói:
“Ta nghĩ điều này không thỏa đáng. Ta là di nương của phụ thân ngươi, ở phủ cũng chẳng có địa vị gì. Nếu ta ở lại thì làm gì đây? Mỗi ngày chỉ để bầu bạn với đại di nương? Bà ấy không thích ta, và ta cũng không thích cuộc sống này.”
Lương Nhuận Thanh nhìn thẳng vào mắt ta, nói: “Nhưng ta lại thích nàng.”
Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng, dù chưa uống rượu mà cảm giác như đã say.
Đôi mắt Lương Nhuận Thanh sâu thẳm, tĩnh lặng nhìn ta chăm chú.
Ta lúng túng lặp lại: “Điều này không hợp lý. Ta là Cửu di nương của phụ thân ngươi…”
“Hơn điều đó ra, nàng còn lý do nào khác không?”
Hắn hỏi: “Có liên quan đến Hàn Ngọc Niên không? Ta mới biết gần đây rằng nàng và hắn là thanh mai trúc mã, nàng có thích hắn không? Có phải nàng định đi tìm hắn?”
“Không!” Ta lập tức phủ nhận: “Ta chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Muốn đi du học? Hàn Ngọc Niên có hứa điều đó với nàng phải không?”
Ta lấy hết can đảm: “Đúng, ta muốn đi ra nước ngoài, ta muốn rời xa nơi này.”
Lương Nhuận Thanh chăm chú nhìn ta, khóe môi hắn nhếch lên, nở một nụ cười lạnh nhạt.
“Chỉ mới bốn tháng trước, ta cũng có suy nghĩ như vậy, tamuốn ra nước ngoài để nhận nền giáo dục văn minh nhất, ta muốn rời xa mảnh đất lạc hậu và nghèo nàn này, nhưng rồi cha ta chết.
Ta phải đi đánh trận, đi giết người, làm những việc bẩn thỉu nhất, nếu không thì ta, nàng, a nương ta, và tất cả những người ta yêu thương, sẽ phải chết.”
Lòng ta nặng trĩu, không biết phải an ủi hắn thế nào.
“Ta cầu xin nàng, hãy ở lại bên ta, có được không? Thế giới văn minh đẹp đẽ từng thuộc về ta đã tan vỡ hoàn toàn, nàng là điều cuối cùng còn sót lại. Chỉ cần nàng ở bên, ta sẽ cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.”
Ta rất muốn đồng ý với hắn, nhưng… nhưng ta đã thấy quá nhiều nữ nhân dâng hiến tất cả cho nam nhân rồi cuối cùng kết cục đều thê lương.
Ta đã đọc rất nhiều sách, ta tin rằng yêu bản thân mới là sự khởi đầu của tình yêu đích thực.
Ta muốn sống cho chính mình.
“Xin lỗi.” Ta nhìn vào mắt Lương Nhuận Thanh: “Ta không thể đồng ý với ngươi.”
Khi nói ra lời này, lòng ta rất căng thẳng, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Nhưng hắn không giận dữ, cũng không cầu xin thêm, ngược lại hắn thở phào như nhẹ nhõm, nâng chén rượu lên: “Được, vậy thì chúc chúng ta tốt đẹp chia tay.”