7
Yêu xà đã chết được một năm, nhưng con cháu của nó thì vẫn còn sống.
Thượng Quan Linh Vận và các đệ tử khác được phái xuống núi để rèn luyện.
Khi màn đêm buông xuống, các đồng môn đã ngủ, lúc này là lúc Thượng Quan Linh Vận trực đêm.
Hắn ta luyện một bộ kiếm pháp với ta trong tay, sau đó chuẩn bị ra bờ sông rửa mặt.
Vừa thò tay xuống nước thì hắn đã bị một con rắn quấn chặt.
Thượng Quan Linh Vận bây giờ đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, phản ứng nhanh chóng, nắm lấy đầu con rắn rồi giật mạnh.
Với một cú bẻ đầy sức mạnh, con rắn nhỏ lập tức chết đi, buông lỏng vòng quấn.
Thượng Quan Linh Vận ném con rắn sang một bên, nhưng khi hắn vừa xoay người, đã đụng phải đôi mắt rắn xanh lè, dọc đứng đầy đáng sợ trước mặt.
Con hắc xà phun lưỡi, giận dữ và âm u:
“Ngươi chính là kẻ đã giết vợ ta?”
Thượng Quan Linh Vận: “?”
Không đợi hắn trả lời, từ trong bóng tối, những con rắn khác lần lượt thò đầu ra, bao vây lại gần.
Không đùa đâu, những đôi mắt đó chẳng khác gì đom đóm…
Đom đóm cái quái gì chứ!!!
Thượng Quan Linh Vận rút kiếm, gương mặt trở nên lạnh lùng:
“Phải, chính ta giết đấy, thì sao?”
Con hắc xà giận dữ:
“Tên nhãi con, ngươi dám!”
Nó vung đuôi mạnh đến nỗi cả những cây cối xung quanh đều bị đánh ngã, nếu không nhìn nhầm, còn có mấy con rắn con của nó bị đè chết nữa.
Thượng Quan Linh Vận hừ lạnh, bay người lên né tránh, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đâm kiếm vào hắc xà, ta lại như thường lệ, mềm oặt ra.
Nhìn ta mềm nhũn và run rẩy, Thượng Quan Linh Vận lo lắng hét lên:
“Tỷ tỷ!”
Hả? Tỷ… tỷ tỷ? Là gọi ta sao?
“Đừng mềm nhũn thế, tỷ tỷ, cứng lên đi, mau cứng lên!”
Cứng thế nào?
Ta là nữ mà, không phải nam! Sao mà cứng được chứ!
Thấy mình sắp tới gần hắc xà, Thượng Quan Linh Vận cuống cuồng:
“Tỷ tỷ!!!”
Ta mềm oặt hoàn toàn:
“Hu hu hu ta sợ quá.”
Giọng nói từ trong thân kiếm thoát ra, không chỉ ta ngơ ngác, mà cả Thượng Quan Linh Vận cũng sững sờ.
“…Tỷ tỷ?”
Hắc xà cười khẩy đầy khinh miệt, rồi lao tới tấn công, Thượng Quan Linh Vận không kịp phanh lại, suýt chút nữa đâm thẳng vào miệng nó.
Hắn ta hoảng hốt tránh đi, không biết nghĩ gì, lại cầm ta lên và xông thẳng về phía hắc xà.
“Tỷ tỷ, có cách đánh khi cứng, thì cũng có cách đánh khi mềm mà.”
?
Ta còn chưa kịp phản ứng, Thượng Quan Linh Vận đã cầm ta lên, quất thẳng vào mặt hắc xà một chục cái tát.
Không phải chứ người anh em?
Ngươi đang làm cái gì vậy?
Hắc xà bị quất đến ngớ người ra.
Còn ta… thà chết chứ không chịu nhục!
Ngươi có thể dùng ta để giết xà, nhưng không thể lấy ta để quất xà, hiểu chưa?
Nhận ra ta đang bừng bừng linh khí, cứng rắn vô cùng, Thượng Quan Linh Vận nở nụ cười thỏa mãn:
“Ta biết mà, tỷ tỷ sẽ không bao giờ bỏ rơi ta.”
Sau một năm rèn luyện, Thượng Quan Linh Vận không phụ lòng bản thân, đánh bại hàng trăm con rắn, chiến đấu với hắc xà ngang tài ngang sức.
Có ta là hắn như có thần trợ giúp, hắn ta điên cuồng chém hắc xà hàng chục nhát.
Nếu không biết chắc rằng Thượng Quan Linh Vận chỉ có một mình, và nếu ta mà mềm nhũn ra thì hắn sẽ chết ngay, ta đã ngất xỉu ngay khi thấy máu rồi.
Qua mấy chục hiệp, Thượng Quan Linh Vận đã kiệt sức, hắn cũng cảm nhận được ta không còn mạnh mẽ như lúc trước.
Cảm nhận được hơi thở của hắn ta bắt đầu yếu đi, đầy căng thẳng và lo lắng, ta gắng hết sức, dùng toàn bộ sức mạnh còn lại để phối hợp với Thượng Quan Linh Vận tung ra đòn quyết định cuối cùng.
Thân kiếm nóng lên và rung bần bật, Thượng Quan Linh Vận mở to mắt, nghiến răng, dồn hết sức mạnh đâm ta thẳng vào điểm yếu của hắc xà.
Yêu đan vỡ tan, hắc xà gục xuống, Thượng Quan Linh Vận cũng không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
Trước khi ngất đi, ta cảm nhận được hơi nóng từ máu của Thượng Quan Linh Vận trên thân kiếm, và một lực lượng mạnh mẽ từ yêu đan của hắc xà thâm nhập vào tận gót chân.
Trận chiến này khiến cả Thượng Quan Linh Vận và ta đều tăng mạnh về tu vi.
Các đệ tử nhanh chóng đến hiện trường, dọn dẹp xong tàn cuộc rồi đưa Thượng Quan Linh Vận và ta trở về tông môn.
Sau khi dưỡng thương hơn nửa tháng, Thượng Quan Linh Vận đã nhảy nhót trở lại.
Hiện tại hắn ta là người nổi tiếng trong tông môn, đi đâu cũng có người chào hỏi.
Thượng Quan Linh Vận biết ta có công lớn, mỗi lần có ai khen, hắn ta liền xoa xoa ta và nói:
“Đâu có, đâu có, tất cả đều là nhờ công của tỷ tỷ thôi.”
Có đệ tử không hiểu, hỏi hắn ta tỷ tỷ là ai, chưa kịp trả lời thì đã có người đùa cợt:
“Còn ai vào đây nữa? Chính là kiếm linh của huynh ấy chứ ai.”
Đệ tử kia kinh ngạc:
“Hả? Lại có người gọi kiếm linh của mình là tỷ tỷ à?”
Người xung quanh cười:
“Đó là thần kiếm thượng cổ đấy, còn già hơn cả tông chủ của chúng ta nữa.”
Ta tức giận, ta muốn vùng khỏi tay Thượng Quan Linh Vận để dạy cho bọn họ một bài học. Nhưng Thượng Quan Linh Vận dỗ dành ta:
“Đừng giận, đừng giận nha tỷ tỷ, tỷ tỷ trẻ trung nhất, còn trẻ hơn cả ta nữa.”
Thằng nhóc chết tiệt, không biết nói thì đừng nói!
Sau khi bước vào Kim Đan kỳ, Thượng Quan Linh Vận càng chăm chỉ hơn, hắn ta nói thanh kiếm của mình là mạnh nhất thiên hạ, nên phải nhanh chóng tu luyện để xứng với ta.
Lục Cảnh Thâm nghe hắn ta nói vậy thì tò mò hỏi:
“Sư đệ, chẳng phải ta từng nói kiếm linh của đệ không rõ là nam hay nữ sao? Sao đệ lại chắc chắn nó là nữ vậy?”
Thượng Quan Linh Vận không hài lòng:
“Sư huynh, đừng gọi nữ nhân là nó như thế. Nếu ta nói sư huynh là nữ, sư huynh có vui không?”
Lục Cảnh Thâm: “…”
Sao đột nhiên thấy muốn đánh thằng nhóc này nhỉ?
Thượng Quan Linh Vận đắc ý:
“Ta biết chắc chắn cô ấy là nữ mà.”
Gần đây, Đại sư huynh của Thanh Ngự Tông cùng với sư tỷ tiền nhiệm của Huyền Anh Tông đến tông môn làm khách.
Thượng Quan Linh Vận mang ta đến dự tiệc.
Ngoài cặp đạo lữ kia, còn có một tiểu đạo trưởng khôi ngô tuấn tú cùng tham gia.
Nghe nói đó là biểu đệ xa của Đại sư huynh Thanh Ngự Tông, cũng là bạn thân thuở nhỏ của cặp đôi chính.
Đây là một trong những nhân vật chính phái trong truyện, cũng là nam thứ si tình, thầm yêu nữ chính – Tống Thương.
Hiện tại nam nữ chính đã bày tỏ tình cảm với nhau, Tống Thương đến lần này cũng để xem cặp đôi đó sống hòa hợp thế nào.
Sau bữa tiệc, mọi người đến viện của Lục Cảnh Thâm nói chuyện.
Thượng Quan Linh Vận dẫn ta đến mượn sách từ Lục Cảnh Thâm, lúc này Tống Thương đã tạm biệt nam nữ chính và đang trên đường về phòng mình.
Biết về những chiến công của Thượng Quan Linh Vận, Tống Thương chờ một lát rồi cùng hắn bước ra ngoài.
“Thượng Quan sư đệ, có thể cho ta mượn thanh kiếm này xem một chút không?”
Thượng Quan Linh Vận bĩu môi lầm bầm:
“Sao ai cũng muốn xem tỷ tỷ vậy?”
Tống Thương nhận lấy ta, cẩn thận quan sát:
“Quả thực là một thanh kiếm tốt.”
Người này có dung mạo tuyệt vời, thanh tao nhã nhặn, khí chất như làn gió mùa hè nơi núi non, phả vào ta cảm giác thật dễ chịu.
Ta híp mắt, thấy thư thái đến mức giãn cả ra.
Cơn buồn ngủ tan biến, nhìn kỹ dung mạo nổi bật của Tống Thương, ta lập tức tinh thần phấn chấn, hăng hái dụi dụi vào tay hắn.
Tống Thương mỉm cười hiền hòa, nhưng Thượng Quan Linh Vận thì mặt đã đen kịt.
Hắn giật ta khỏi tay Tống Thương, lạnh lùng nói lời từ biệt rồi vội vã bỏ đi.
Ta không muốn rời đi, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tống Thương đang đứng ở cửa, trong khi nghe thấy Thượng Quan Linh Vận lầm bầm trách móc.
“Đồ vô dụng, lúc cần cứng thì lại không cứng!”
Ta nhướn mày:
“Ngươi vừa nói gì?”
Thượng Quan Linh Vận đổi sắc mặt, cười ngượng ngùng:
“Không, tỷ tỷ nghe nhầm rồi.”
Ta thở dài:
“Đẹp trai quá, vị ca ca đó đúng là gu của ta, nhưng tiếc thật…”
Thượng Quan Linh Vận bỗng khựng lại, hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ là cái vỏ ngoài thôi.”
“Đẹp trai chỗ nào?”
“Một chút cũng không đẹp!”
Thượng Quan Linh Vận tức giận cả đêm, ta dù có cố gắng bắt chuyện thế nào, hắn ta cũng không thèm đáp lại.
Không nói thì thôi, ta cũng chẳng thèm bám theo làm gì.
Tống Thương lưu lại tông môn, muốn quan sát xem các đệ tử tu luyện và rèn luyện thế nào.
Cứ như trùng hợp, bất kể Thượng Quan Linh Vận đi đến Thư Đường hay luyện võ trường, hắn ta đều gặp Tống Thương.
Mỗi lần thấy Tống Thương, mắt ta lại sáng rực, luôn muốn Thượng Quan Linh Vận đến gần hắn để ta có thể ngắm dung mạo của hắn thêm chút nữa.
Thượng Quan Linh Vận không muốn, nhưng do Tống Thương thường xuyên bắt chuyện với mình nên hắn phải đành miễn cưỡng tiến lại gần.
Trong tông môn có vài đệ tử đã ngưỡng mộ Tống Thương từ lâu, thấy hắn và Thượng Quan Linh Vận trò chuyện bên cạnh, liền mang giấy bút đến xin chữ ký.
“Xin hỏi, Tống sư huynh có thể ký tên cho ta không?”
Không phải chứ, ở đây cũng có cái này à?
Tống Thương cười dịu dàng, nụ cười tươi như hoa nở tỏa ra quanh người hắn. Ta ngây ngẩn nhìn hắn, còn Thượng Quan Linh Vận thì lại đen mặt.
Đệ tử kia có được chữ ký nhưng chưa thấy đủ, còn nằng nặc đòi đứng bên Tống Thương để người khác vẽ lại bức tranh hai người họ.
Nhìn gương mặt chẳng mấy bắt mắt đang chen vào, ta uể oải nằm bẹp trên tay Thượng Quan Linh Vận.
Tống Thương mỉm cười đề nghị:
“Chúng ta ngồi sang bên kia được không?”
Hắn vừa quay đi, mắt ta lại sáng bừng.
Thượng Quan Linh Vận nhìn thân kiếm của ta lúc sáng lúc tối, lộ vẻ suy tư rồi đi theo.
Hắn che khuất tầm nhìn của người đang vẽ tranh, mang kiếm lại gần Tống Thương.
Ta trở nên cứng rắn.
Rồi hắn lại mang kiếm đến gần đệ tử kia.
Ta mềm oặt.
Hắn thử qua thử lại mấy lần, ta bực mình:
“Thượng Quan Linh Vận! Ngươi làm ta chóng mặt rồi!”
Thượng Quan Linh Vận mỉm cười, ôm ta vào lòng rồi xin lỗi ba người kia.
Nhìn nụ cười của hắn, ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Thằng nhóc này dường như đã phát hiện ra điều gì đó không tưởng rồi.
Còn chưa kịp để Tống Thương rời đi, ở chân núi lại có yêu vật gây rối.
Lần này không giống lần trước, những người xuống núi không chỉ có nam nữ chính mà còn có cả Tống Thương.
Sau hai ngày điều tra, mọi người tìm ra manh mối từ những xác dân lành đã chết.
Lần này là một đại yêu, tu vi trên bảy trăm năm.
Trong sách, nếu gia tộc Thượng Quan không thoát khỏi tai kiếp, Thượng Quan Linh Vận sẽ yêu nữ chính và trở nên hắc hóa.
Trong cuộc chiến trừ yêu lần này, nữ chính sẽ bị thương, nam chính, nam thứ và cả Thượng Quan Linh Vận đều lo lắng không yên cho cô ấy.
Đây chính là nơi diễn ra cảnh “tu la tràng” nổi tiếng trong truyện, nhưng hiện tại Thượng Quan Linh Vận không yêu nữ chính, cũng không bị hắc hóa, vì thế vai trò của Tống Thương đã bị giảm đi nhiều, và cảnh “tu la tràng” sẽ không còn xảy ra nữa. Nhưng liệu nữ chính Tô Kiều có bị thương hay không, vẫn là một ẩn số.
Trong một căn viện hoang tàn không bóng người, Lục Cảnh Thâm và Tô Kiều đang trêu đùa nhau.
Tống Thương ngồi một bên, nhìn cặp đôi hạnh phúc ấy, trong lòng buồn bã.
Thượng Quan Linh Vận nằm trên mái nhà, ôm ta nhìn ngắm trăng.
“Tỷ tỷ, khi nào tỷ mới hóa hình được?”
Cơn buồn ngủ ập đến, ta bực bội hỏi lại:
“Hỏi làm gì?”
Thượng Quan Linh Vận nghĩ ngợi một lúc:
“Chỉ là tò mò thôi.”
“Tỷ tỷ có giọng nói dễ nghe như vậy, chắc hẳn rất xinh đẹp.”
Ta cười khẩy:
“Ngươi nghĩ sai rồi.”
“Tỷ của ngươi không phải chỉ xinh đẹp, mà là cực kỳ xinh đẹp.”
“Đẹp đến mức ai nhìn thấy ta cũng không thể rời bước.”
“…”
Thượng Quan Linh Vận giơ ta lên cao, sau đó ôm chặt vào lòng:
“Vậy thì tỷ tỷ đừng hóa hình nữa.”
Ta:
“Sao vậy? Sợ nhìn thấy ta rồi ngươi sẽ yêu ta à?”
Thượng Quan Linh Vận giật mình, dùng tay áo che kín ta lại.
Dù ta không nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cậu ta, nhưng ta nghe thấy tiếng cậu ta hừ một cách kiêu ngạo.
Nói gì vậy?
Yêu tỷ tỷ vốn dĩ là số phận của ta mà.