Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA XUYÊN THÀNH MỘT THANH KIẾM CỔ Chương 4 TA XUYÊN THÀNH MỘT THANH KIẾM CỔ

Chương 4 TA XUYÊN THÀNH MỘT THANH KIẾM CỔ

4:12 sáng – 21/09/2024

Đang ngủ say, ta chợt nghe thấy tiếng đánh nhau xung quanh.

Thượng Quan Linh Vận đứng trên mái nhà, nhìn ba người kia đang giao chiến với hổ yêu.

Trong mắt Tô Kiều tràn đầy phẫn nộ, cô ấy siết chặt thanh kiếm trong tay. Lục Cảnh Thâm ung dung đứng trên nóc nhà khác, để mặc gió thổi bay tà áo trắng của hắn.

“Tiểu hổ, ngươi làm yêu mà quá vô lương tâm đấy.”

Hổ yêu như nghe thấy điều gì nực cười:

“Lương tâm? Đạo trưởng, ngươi đang đùa với bản vương sao?”

Tống Thương cau mày, bình thản nói:

“Nói nhiều vô ích, đánh đi.”

Ba người chia nhau thành ba hướng, vung kiếm tấn công, hổ yêu dường như nhận ra điều gì đó, lập tức lao về phía Thượng Quan Linh Vận.

Cơ thể hổ yêu to lớn nhưng động tác lại hết sức nhanh nhẹn:

“Thì ra thần kiếm thượng cổ ở trong tay tên nhóc con này, bản vương tìm ngươi đã lâu!”

Trải qua mấy trận chiến, ta không còn là kiếm linh sợ yêu quái nữa.

Thượng Quan Linh Vận nghiêm mặt, đầu ngón chân khẽ điểm, nâng kiếm lên nghênh đón.

Trước khi lao ra, hắn còn tâm tình mà an ủi ta:

“Tỷ tỷ đừng sợ.”

Ta cười nhạt:

“Sợ gì chứ? Ngươi có ta, phải như hổ mọc thêm cánh mới đúng.”

Bốn người đồng loạt xông lên, hổ yêu hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ vài hiệp đã bị đánh cho tơi tả.

Trước khi chết, hổ yêu trừng mắt nhìn Thượng Quan Linh Vận:

“Bản vương vừa chết, Ma Tôn nhất định sẽ biết, nhóc con, ngươi hãy đợi đó. Thanh kiếm này sẽ không ở trong tay ngươi được lâu.”

Lục Cảnh Thâm đá một cú hất tung hổ yêu lên trời, thu kiếm lại rồi bước đến chỗ Tô Kiều:

“Không sao chứ?”

Tô Kiều liếc nhìn ta trong tay Thượng Quan Linh Vận, rồi lắc đầu:

“Không sao.”

Trên đường về, Thượng Quan Linh Vận có vẻ tâm trạng không yên, mấy lần định hỏi ba người kia nhưng đều bị đánh trống lảng.

Không hiểu chuyện gì, hắn ngồi trước bàn, quay sang hỏi ta:

“Tỷ tỷ, có phải Ma Tôn đang tìm tỷ không?”

Ta im lặng không đáp.

Trong sách, thanh thần kiếm này đã từng qua tay bốn người.

Một là thượng cổ Chiến Thần Hoa Sùng.

Một là Thượng Quan Linh Vận.

Người còn lại là Ma Tôn của Ma Vực.

Nhưng cuối cùng, thanh kiếm này lại thuộc về Lục Cảnh Thâm.

Toàn bộ câu chuyện xoay quanh thanh thần kiếm này, không chỉ giới tu chân mà cả yêu ma giới, ai ai cũng muốn có được nó.

Kiếm linh ban đầu của thanh thần kiếm và Thượng Quan Linh Vận vốn như nước với lửa. Ngay khi vừa vào tông môn, Thượng Quan Linh Vận đã tặng kiếm cho Lục Cảnh Thâm.

Thượng Quan Linh Vận trong trận chiến đầu tiên với yêu xà đã biết rằng toàn bộ thiên hạ đều muốn tranh giành thanh kiếm này, hơn nữa thanh kiếm sẽ mang đến tai họa cho những kẻ không đủ năng lực sở hữu. Vì thế, ban đầu hắn không nnghĩ rằng Lục Cảnh Thâm lại có thể khuất phục được kiếm linh, và trao kiếm cho hắn chỉ với tâm trạng xem kịch vui mà thôi.

Nhưng hắn không ngờ rằng, sau thời gian gắn bó, thanh kiếm và Lục Cảnh Thâm lại phối hợp cực kỳ ăn ý.

Lục Cảnh Thâm đã dựa vào thanh kiếm để chém giết yêu ma khắp thiên hạ, không những lập nên tông môn kiếm đạo lớn nhất, mà còn cùng nữ chính phi thăng ở cuối truyện.

Tuy nhiên, từ khi ta xuyên vào đây, thanh kiếm này vẫn luôn ở trong tay Thượng Quan Linh Vận.

Ngọc Hành khi đến đã nghe tin Ma Tôn đang truy tìm thanh kiếm này, vì vậy khi thấy nó trong tay Thượng Quan Linh Vận, ông ấy đã khuyên hắn nên chôn nó đi.

Mọi người đều biết chuyện này, chỉ có Thượng Quan Linh Vận là không hay biết gì.

Những người trong tông môn nhìn thấy Thượng Quan Linh Vận hết mực yêu quý ta cũng không tiện nói nhiều, nhưng lần này bị hổ yêu khơi mào, mấy vị phong chủ đều đích thân đến dạy bảo Thượng Quan Linh Vận.

Ngay cả tông chủ, người đã nhiều năm không quan tâm đến sự đời, cũng phải đến.

Thượng Quan Linh Vận không biết mệt mỏi, tu luyện đến mức gần như hóa điên. Chỉ trong vài tháng, tu vi của hắn đã tăng lên đáng kể.

Nhìn thằng nhóc này mệt đến mức vừa ngã xuống là ngủ, ta thở dài, thoát ra khỏi thân kiếm và hóa hình.

Ta vắt một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.

“Ngươi phải tu luyện cho đàng hoàng vào, ta không muốn rơi vào tay lão quái vật đó đâu.”

Không biết có phải hắn nghe thấy hay là đang mơ điều gì, Thượng Quan Linh Vận cau mày.

Ta đứng lên, vừa định đặt chiếc khăn xuống thì bị một bàn tay đầy vết thương nắm lấy.

Thượng Quan Linh Vận mơ màng gọi:

“Tỷ tỷ…”

Thằng nhóc này đã trưởng thành rồi, trong ánh mắt của hắn đã có sự chín chắn. Nhìn khuôn mặt đã gầy đi nhiều của hắn, ta không kìm được mà vươn tay nhéo một cái.

Ừm… Mặc dù không còn béo như hồi trước, nhưng cảm giác bây giờ cũng không tệ.

Ta còn chưa kịp rút tay về, Thượng Quan Linh Vận đã mở mắt nhìn ta. Đôi mắt của hắn trong veo, đen láy và sâu thẳm, hút hồn người.

Ta khựng lại, Thượng Quan Linh Vận đột nhiên dùng lực kéo tay ta, khiến ta trong thoáng chốc cảm thấy trời đất đảo lộn.

“Tỷ tỷ quả nhiên…”

“Cũng giống như ta tưởng tượng.”

Hắn chống tay bên cạnh má ta, dùng ngón tay khẽ vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt ta.

Nhưng không hiểu sao, bàn tay của hắn lại lạc hướng. Đầu của hắn cũng càng lúc càng cúi xuống thấp.

“Tỷ tỷ…”

Tim ta đập loạn xạ, mặt cũng đỏ lên. Ta gằn giọng hỏi:

“Ngươi định làm gì?”

“Nhân kiếm hợp nhất…”

Vừa dứt lời thì đôi môi mềm mại của hắn đã áp xuống, ta sững sờ há hốc mồm. Điều này vô tình tạo cơ hội cho Thượng Quan Linh Vận.

Hắn ta tiến tới, động tác rất thành thạo, chỉ trong vài nhịp thở đã khiến ta thở hổn hển.

Một luồng gió lạnh lướt qua eo, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã bị bàn tay thô ráp, đầy chai sạn của hắn che lấp.

Ta lo lắng nhìn hắn, hắn sau đó sờ đến một chỗ, rồi sau khi hắn bóp nhẹ một cái…

Hắn ngất lịm.

Mẹ kiếp!

Hôm nay Thượng Quan Linh Vận trốn học.

Không phải vì hắn ta có vấn đề gì, mà là vì ta có chuyện cần xử lý.

Tất cả quần áo của hắn đã bị ta lột hết, giờ hắn đang bị ta đè xuống giường.

Khuôn mặt của Thượng Quan Linh Vận đỏ bừng, ấp úng hỏi với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“…Tỷ tỷ?”

Ta nắm lấy vai hắn mà hừ lạnh:

“Thằng nhóc nhà ngươi, đêm qua chỉ lo chọc ghẹo người khác phải không?”

Mặt Thượng Quan Linh Vận càng đỏ hơn, toàn thân căng cứng, hắn khẽ rên lên một tiếng, rồi sững sờ kêu lên:

“Không phải là mơ sao?!”

Ta nghiến răng:

“Ngươi nói xem?”

Thượng Quan Linh Vận cố giật tay ra, nhưng phát hiện ra mình đã bị ta trói chặt.

Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, giọng điệu khô khốc và yếu ớt:

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, nghe ta giải thích…”

Giải thích cái gì chứ, đến mức này rồi còn gì để giải thích nữa!

Ta một tay ra sức hành động, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, dịu dàng gọi tên hắn.

“Linh Vận…”

Thượng Quan Linh Vận im lặng.

Hắn nghe xong liền mím chặt môi, quay mặt đi không dám nhìn ta.

Ta cứng rắn xoay mặt hắn lại, sau đó cúi xuống hôn.

“Linh Vận à.”

“Có thoải mái không?”

Thượng Quan Linh Vận cau mày, nửa nén hương sau, cuối cùng hắn cũng thả lỏng. Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt hắn nhìn ta đầy sợ hãi.

“Tỷ!!!”