Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÀN HOA CỦA QUÁ KHỨ Chương 10 Ngoại truyện

Chương 10 Ngoại truyện

10:28 chiều – 07/09/2024

Thẩm Tri (ngoại truyện từ góc nhìn của Ngụy Vận):

Mẫu thân ta họ Thẩm, tên Tri.

Nhưng tất cả mọi người chỉ biết bà với cái tên Thẩm phu nhân.

Một kỹ nữ mà bà từng cứu đã xin gặp ta, nói rằng muốn viết một cuốn tiểu sử về bà.

Ta đặt chén trà xuống, tâm trí chợt quay về buổi chiều rực rỡ ánh tà dương của rất nhiều năm trước.

Bà cầm cuốn Nữ Giới trên tay ta ném xuống đất, nói với ta: “Vận Nhi, đừng đọc những cuốn sách ràng buộc phụ nữ này.”

1

Sau khi mưu phản thành công, ta bận rộn với việc nghe chính sự.

Những công việc lớn nhỏ đều cần ta xử lý, Ngụy Lâm thì mải chăm sóc Ôn Kiểu, không giúp được ta gì.

Khi Ôn Kiểu sinh con, nàng khó sinh, đau đớn suốt cả đêm.

Từng chậu máu đỏ tươi được bưng ra ngoài, Ngụy Lâm bước ra từ phòng sinh, tuyệt vọng ngồi sụp xuống góc tường, tát mình một cái rồi nói sẽ không sinh con nữa.

Phụ nữ sinh con, như đi một vòng qua quỷ môn quan.

Ta đứng ngoài cửa cũng thấy lòng mình thắt lại.

May mắn thay, trời cao có mắt, không để đôi tình nhân khổ đau này phải chia lìa âm dương.

Nhưng sau khi sinh, Ôn Kiểu rơi vào trạng thái trầm cảm trong một thời gian dài, Ngụy Lâm vừa bận chăm con vừa phải dỗ dành nàng.

Trách nhiệm trên vai ta bỗng dưng tăng thêm nhiều, khiến ta không kịp thở.

Nghe tin người đến cầu kiến là một tác giả nổi tiếng đương thời, ta lập tức nghĩ rằng nàng muốn tự đề cử cuốn sách mới của mình.

Trước đây, khi không quá bận, ta rất thích nghe kể chuyện.

Nếu nói về tác giả viết sách nổi tiếng nhất hiện nay, không ai có thể vượt qua được Bảo Ân.

Từ tửu lâu trà quán cho đến mọi góc phố, sách của nàng đều sinh động, hấp dẫn, nổi tiếng khắp Thịnh quốc.

Nếu là lúc khác, ta nhất định sẽ gặp nàng. Nhưng hiện tại ta quá bận rộn với chính sự, định mở lời bảo cung nhân tiễn nàng về.

Cung nhân bỗng nói: “Thái hậu, nàng tự xưng từng là kỹ nữ ở Túy Hồng Lâu, được mẫu thân của người cứu mạng, nên muốn viết một cuốn tiểu sử về bà.”

“…”

Năm ta mười hai tuổi, mẫu thân vì cứu một kỹ nữ mà để lại bệnh mãn tính.

Lưu Mạn Đường đã âm thầm đổi thuốc do ngự y kê, khiến mẫu thân qua đời.

Nay vị tác giả nổi danh khắp Thịnh quốc – Bảo Ân, lại chính là cô kỹ nữ từng được mẫu thân ta cứu?

Ta lập tức bỏ dở công việc trong tay, truyền lệnh cho người mời nàng vào diện kiến.

2

Người đến trông trẻ hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều.

Cũng phải thôi, năm ấy khi nàng bị ném xuống hồ băng cũng chỉ mới mười sáu tuổi, lớn hơn ta bốn tuổi.

Nhìn thấy ta, Bảo Ân rõ ràng có chút bối rối.

Nàng ngây người rất lâu, rồi mới thì thầm: “Ngài thật giống Thẩm phu nhân.”

Phải, giống thật.

Sau khi mẫu thân mất, phụ thân cũng thường ngắm nhìn ta rồi than thở rằng ta trông rất giống bà.

Ta hỏi: “Nếu ngươi muốn viết truyền ký về mẫu thân ta, thì có gì muốn hỏi cứ việc hỏi, ta sẽ kể hết mọi điều ta biết.”

Bảo Ân gật đầu, ngồi xuống đối diện ta, mở hành trang, lấy ra giấy bút rồi bắt đầu mài mực.

Chỉ đến lúc này, ta mới chú ý đến ngón tay của nàng – không có móng, chỉ còn lại một lớp màng máu mỏng.

Ta nhíu mày, còn chưa kịp hỏi thì Bảo Ân khẽ cười, nói:

“Khi ta còn là kỹ nữ, từng là hoa khôi của Túy Hồng Lâu, rất được nhị công tử nhà họ Sở yêu thích.”

“Hắn thích nghe ta đàn hát, lão gia nhà họ Sở nghĩ rằng ta dụ dỗ hắn, nên sai người nhổ hết móng tay của ta.”

“Lần đầu nhổ, ba tháng sau móng lại mọc, hắn lại sai người nhổ thêm lần nữa, thế là không mọc lại được.”

“Trùng hợp hôm ấy khách nhân chỉ định ta phải đàn, thấy tay ta tàn phế không đánh được, vẫn không chịu buông tha. Ta đành miễn cưỡng gảy đàn vài khúc, không lâu sau tay đã rướm máu, không thể tiếp tục.”

“Hắn giận dữ, xách ta ném thẳng từ lầu cao xuống.”

“…”

Thì ra hôm đó là như vậy sao?

Khi mẫu thân ta qua đời, ta đã từng trách móc người kỹ nữ mà ta chưa từng gặp mặt ấy.

Ta luôn nghĩ rằng nếu mẫu thân không nhảy xuống cứu nàng, bà sẽ không ngã bệnh, và Lưu Mạn Đường sẽ không có cơ hội hãm hại bà.

Giờ đây, ta cuối cùng đã hiểu lựa chọn của bà.

Nếu hôm ấy là ta đứng ở đó, ta cũng sẽ không ngần ngại mà nhảy xuống.

Thấy ta im lặng không nói gì, Bảo Ân thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục:

“Chuyện đó đã là bao nhiêu năm trước rồi. Thịnh quốc ngày nay, dưới sự trị vì của ngài và Ngụy đại tướng quân, quốc thái dân an, không còn cảnh thanh lâu kỹ nữ, cũng không ai dám dùng những phương thức tàn nhẫn như thế nữa.”

Cách nàng cầm bút trông thật khác lạ, vết thương do nhổ móng để lại đã khiến nàng bị ảnh hưởng suốt đời.

Không ai có thể ngờ rằng, một tác giả nổi tiếng như nàng lại có đôi tay tàn phế, đến mức cầm bút cũng khó khăn.

Ta ngừng một lát, rồi chậm rãi hỏi:

“Trước đây ngươi… đã trở thành kỹ nữ như thế nào?”

3

Bảo Ân cúi đầu, nở một nụ cười đắng cay.

“Từ khi sinh ra, ta chưa bao giờ thấy mẫu thân mình. Phụ thân ta là một người kể chuyện trong tửu lâu, mỗi ngày ta đều đi theo ông, cầm một cái đĩa nhỏ để nhận tiền thưởng của khách. Nghe mãi những câu chuyện cũ, ta đã mơ lớn lên sẽ viết những câu chuyện thú vị hơn.”

“Nhưng khi ta chín tuổi, phụ thân bị người ta đánh chết. Kẻ giết ông nói rằng câu chuyện mà ông kể đầy ẩn ý, chế nhạo hắn.”

“Quan phủ đến điều tra, chẳng xử gì cả, chỉ nhận ít bạc rồi êm xuôi mọi chuyện. Ta bị người ta kéo vào thanh lâu, huấn luyện đàn ca, cờ vây, thư họa suốt mấy năm, đến khi mười ba tuổi thì bắt đầu tiếp khách. Ta xem như là kẻ may mắn, vì năm mười sáu tuổi đã gặp Thẩm phu nhân cứu thoát.”

Nàng ngẩng đầu lên, cố tỏ ra nhẹ nhõm mà nói:

“Không nói nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi. Hiện giờ ta cũng đã đạt được ước mơ thuở nhỏ, viết nên những câu chuyện mà người người đều yêu thích.”

“Về Thẩm phu nhân, ngài biết bao nhiêu?”

4

Câu chuyện giữa mẫu thân và phụ thân ta, ta không muốn nhắc lại nhiều.

Nói ngắn gọn thì là, phụ thân gặp mẫu thân khi còn cơ hàn, được bà cứu giúp.

Ông rất tán thưởng những suy nghĩ mới mẻ, lạ lùng của bà. Dần dà, hai người nảy sinh tình cảm, phụ thân ta từng hứa hẹn:

“Có được nàng, ta đã có tất cả, trọn đời này không cần gì hơn.”

Mẫu thân ta tin điều đó.

Nhưng rồi tham vọng của ông ngày càng lớn, quyền lực, địa vị, cái gì ông cũng muốn.

Một cô gái mồ côi, không nơi nương tựa như mẫu thân ta, không thể cho ông sự hậu thuẫn mà ông khao khát. Vì thế phụ thân ta đã mê luyến Lưu Mạn Đường.

Ngày hai người họ đối mặt nhau, mẫu thân ta rơi nước mắt hỏi:

“Tại sao?”

Phụ thân ta với vẻ không kiên nhẫn đáp:

“Nàng thật sự nghĩ ta tin vào những điều nàng nói sao? Chỉ là nghe lạ tai thì chơi đùa chút thôi.”

“Giờ nàng đã sinh cho ta hai đứa con, không nơi nương tựa, nàng còn có thể đi đâu? Đừng có đòi hỏi quá đáng.”

Ta còn nhớ từ ngày hôm đó, mẫu thân không còn nở nụ cười nữa. Bà thường ngồi thẫn thờ nhìn vào một điểm nào đó.

Sau này khi Lưu Mạn Đường bước vào nhà, bà ta vừa độc ác vừa biết cách giả vờ yếu đuối, mọi việc phụ thân ta đều đứng về phía bà.

Chỉ đến khi mẫu thân qua đời, phụ thân mới bừng tỉnh, đau đớn đến tận tâm can.

Nhưng người đã khuất, hối hận cũng không còn kịp.

Phụ thân dồn tất cả sự ăn năn vào ta và Ngụy Lâm.

5

Ta nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói:

“Chỉ là câu chuyện về một kẻ phụ tình và một người đau lòng, chẳng có gì đáng nhớ.”

Bảo Ân gật đầu,

“Chỗ này ta sẽ lược qua, nhưng ngài nghĩ mẫu thân của ngài là người như thế nào?”

“…”

Mẫu thân ta, rốt cuộc là người như thế nào?

Lưu Mạn Đường nói bà ngốc. Phụ thân nói bà dại. Thế gian thì châm chọc bà mơ tưởng viển vông.

Nhưng điều ta nhớ nhất, là buổi chiều ngập tràn ánh nắng ấy.

Mẫu thân cầm cuốn Nữ Giới trong tay ta, ném xuống đất rồi nói:

“Vận Nhi, đừng đọc những quyển sách ràng buộc phụ nữ này.”

Bà dạy ta phải độc lập, dạy rằng đừng xem chồng là trời, phụ nữ cần phải tự cường.

Bà còn dạy ta về sự bình đẳng, không được ỷ vào quyền thế mà coi thường người khác.

Mẫu thân từng vẽ cho ta một thế giới khác.

Nơi đó, nữ tử có thể cùng nam tử học hành, không bị coi thường.

Họ cũng có thể mặc những gì mình thích, cổ vũ tình yêu tự do.

Nơi đó, đàn ông chỉ có thể cưới một vợ, không được nạp thiếp, là chế độ một vợ một chồng.

Phụ nữ có thể làm quan, buôn bán, ra ngoài giao thiệp.

Mẫu thân nói, bà đến từ thế giới đó.

Ta cũng muốn đến thế giới ấy, nhưng mẫu thân bảo tạm thời không đi được, bà vẫn đang tìm cách trở về.

Ta và Ngụy Lâm lớn lên trong những lời dạy dỗ ấy, từ đó trong lòng luôn khao khát thế giới đó.

Mẫu thân nói rằng nếu có thể quay lại, bà sẽ đưa chúng ta đi cùng.

Nhưng ngày đó chưa kịp đến…

Khi mẫu thân qua đời, bà nắm chặt tay mụ mụ, nói rằng bà thật ngốc nghếch.

Rồi bà dặn dò mụ mụ phải dạy ta những điều mà trước kia bà không dạy như Nữ Học và Nữ Giới, dạy Ngụy Lâm lễ nghĩa quân thần mà cậu chưa học.

Bà bảo những điều bà đã dạy chúng ta, ở thế giới này đều không thể thực hiện được.

Mẫu thân nói xong câu cuối cùng, ánh mắt lưu luyến nhìn ta và Ngụy Lâm, rồi nhắm mắt lại mãi mãi.

Lúc ấy, ta thậm chí không cảm nhận được nước mắt rơi, chỉ thấy gương mặt mình ấm nóng.

Suy nghĩ duy nhất của ta khi đó chính là, nếu những điều này ở đây không thể thực hiện, thì ta sẽ tạo ra một thế giới mới, nơi chúng có thể.

Ta học tất cả những gì mụ mụ dạy, không hề do dự mà tiến cung.

Hoàng đế lớn hơn ta mười lăm tuổi, Ngụy Lâm kiên quyết không cho. Ta gạt tay đệ ấy ra, từng lời từng chữ nói:

“Ngươi còn nhớ mẫu thân đã vẽ nên thế giới đó cho chúng ta chứ? Lần này ta đi chính là để biến nó thành hiện thực.”

Lúc đó Ngụy Lâm mới buông tay.

C

Đệ ấy cũng rất xuất sắc, chưa từng thua một trận nào, quyền lực quân sự ngày càng lớn mạnh.

Thực ra hoàng thượng từ lâu đã nảy sinh ý định diệt trừ Ngụy gia, định dần dần cắt giảm quyền lực. Nhưng trước khi ông ta kịp hành động, ta đã đầu độc ông ta trước.

Cuộc mưu phản thành công, ta cũng đã thay mẫu thân thực hiện tất cả những gì bà muốn làm.

6

Ta lặng lẽ kể chuyện rất lâu, chẳng mấy chốc trời đã xế chiều.

Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu vào, giống như buổi chiều hôm ấy.

Bảo Ân ghi lại những gì ta nói, cuối cùng nàng hỏi:

“Nếu có thể gặp lại phu nhân lần nữa, ngài có điều gì muốn nói với bà không?”

Ta ngước nhìn vầng dương đỏ rực đang lặn xuống, nhẹ nhàng đáp:

“Ta rất nhớ bà.”

“Nếu có thể gặp lại, ta muốn nói với mẫu thân rằng, ta nhớ bà lắm.”

Bà là người dịu dàng, lương thiện nhất, cũng là người đặc biệt nhất thế gian này. Cũng là người mà ta kính yêu nhất.

Bảo Ân thu bút, sắp xếp giấy tờ rồi cất vào hành trang, nàng cười nói:

“Được, ta đã ghi lại.”

“Giờ đây ước mơ duy nhất của ta chính là giúp phu nhân viết nên một cuốn sách. Người như bà không nên mãi bị lãng quên trong lịch sử.”

“Ta dự định đi đến những nơi khác, tìm hiểu thêm về phu nhân từ nhiều người.”

Ta đứng dậy tiễn nàng ra về.

Trước khi chia tay, ta hỏi:

“Bảo Ân, có phải là tên thật của ngươi không?”

Nàng dừng lại một lúc, rồi đáp:

“Bảo Ân nghĩa là báo ân.”

“Ta không có tên, trước khi vào Túy Hồng Lâu gọi là Đại Nha, vào rồi thì gọi là Hoa Nương.”

“Nhưng từ khi được phu nhân cứu vớt, ta đã có một cái tên của riêng mình.”

“…”

Ta nhìn bóng nàng khuất xa dần, trong lòng dậy lên muôn vàn suy nghĩ.

Từ một kỹ nữ bị người đời chê bai, đến trở thành một người viết sách nổi tiếng khắp nơi.

Thoát khỏi áp bức, bóc lột và định kiến, kỹ nữ cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.

Nếu quyển sách mà Bảo Ân viết có thể lưu truyền đến hậu thế, liệu mẫu thân ta sẽ có một ngày nào đó, vô tình nhìn thấy tên mình trong sử sách?

Ta vừa hy vọng bà có thể nhìn thấy, vừa mong bà không nhìn thấy.

Nếu bà đã sớm thấy trước kết cục của mình, thì khi bước đi trên con đường đó, bà đã mang theo niềm tin và dũng khí thế nào?