27
Đại tiểu thư đã sinh con.
Ta già rồi, giờ không nên gọi là đại tiểu thư nữa, phải gọi là Hoàng hậu nương nương.
Hoàng thượng vô cùng vui mừng, quyết định tổ chức một bữa yến tiệc lớn trong cung để chúc mừng.
Ngụy Lâm là đệ đệ ruột của Hoàng hậu, tất nhiên phải có mặt ở buổi tiệc.
Những ngày này, Ngụy lão gia thường nhờ người đến truyền lời, muốn Ngụy Lâm cùng ông vào cung.
Sau lần mâu thuẫn trước đó, chắc lão gia cũng có chút hối hận, luôn cố tình hoặc vô tình thử lòng Ngụy Lâm, muốn con trai trở về Ngụy phủ.
Ngụy Lâm không quan tâm đến những lời nhắn ấy.
Lần này lão gia đích thân nhờ người truyền lời, xem như đã chủ động xuống nước làm lành. Nhưng Ngụy Lâm chẳng có ý định đáp lại.
Chàng nắm tay Ôn Kiểu, cùng nàng lên xe ngựa tiến về hoàng cung.
Đây là lần đầu tiên Ôn Kiểu xuất hiện ở một sự kiện quan trọng kể từ khi nàng bình phục.
Hôm nay nàng thật sự xinh đẹp. Với bộ y phục màu trắng ngà, thắt lưng lụa mộc mạc, giữa trán điểm một chấm đỏ. Dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng dung mạo của nàng đã khiến người khác không khỏi trầm trồ.
Ngay khi Ôn Kiểu xuất hiện, nàng lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Nàng đứng bên cạnh Ngụy Lâm, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều chuẩn mực, đoan trang.
Cứ như thể nàng chưa từng đặt chân đến Bắc Địch, mà luôn là một Ôn Kiểu thanh tao như ánh trăng ngày nào.
Không may thay, nhà họ Ôn lại ngồi ngay đối diện nhà họ Ngụy.
Cả gia đình nhà họ Ôn nhìn thấy Ôn Kiểu hiện giờ đã hồi phục như xưa, ai nấy đều sững sờ.
Đặc biệt là Ôn Nhã, muội muội của Ôn Kiểu, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi Ôn Kiểu bị đưa đến Bắc Địch, danh hiệu đệ nhất tài nữ liền rơi vào tay Ôn Nhã. Nàng ta có quan hệ thân thiết với công chúa Chiêu Hoa, và không biết đã bao lần bêu xấu Ôn Kiểu sau lưng.
Rõ ràng hôm nay Ôn Nhã đã trang điểm kỹ lưỡng, nhưng tất cả ánh mắt vẫn ngay lập tức bị Ôn Kiểu thu hút.
Ôn Nhã căm ghét nhìn nàng, rồi đứng dậy bước đến bên cạnh công chúa Chiêu Hoa, không biết thì thầm điều gì vào tai công chúa. Công chúa nghe hiểu ngay ý tứ, nở nụ cười đắc ý, cao giọng nói:
“Ai cũng biết thiếp thất của Ngụy tướng quân trước đây đánh đàn rất giỏi, đã ba năm rồi chưa được nghe. Không biết hôm nay có thể nghe lại một khúc tiên âm chăng?”
“…”
Khi Ôn Kiểu mới trở về nhà họ Ôn, đôi tay của nàng đến cầm đũa cũng không nổi.
Không phải nàng không biết cách cầm, mà do đã quen với việc dùng tay vội vã bốc thức ăn nhét vào miệng.
Ở Bắc Địch, việc sống sót đã là quá khó khăn, làm sao còn để ý đến chuyện có thể diện hay không?
Tất cả mọi người đều cho rằng đôi tay của Ôn Kiểu đã hỏng.
28
Công chúa vốn muốn gả cho Ngụy Lâm, nên đã có ác ý với Ôn Kiểu từ lâu.
Lần trước, trên triều đình, lời lẽ của Ngụy Lâm đã khiến Hoàng thượng khó xử. Giờ đây, Hoàng thượng cũng vui vẻ muốn xem người mà Ngụy Lâm kiên quyết muốn cưới sẽ bẽ mặt ra sao.
Hoàng thượng cười nói:
“Phải rồi, tài nữ nổi danh khắp thiên hạ năm nào đang ở đây, không bằng đàn một khúc để cầu phúc cho hoàng tử của ta, thế nào?”
Liên kết việc tấu nhạc với việc cầu phúc cho hoàng tử, nếu Ôn Kiểu không chơi tốt, nàng có thể bị buộc tội nguyền rủa hoàng tử.
Ngụy Lâm vừa định lên tiếng từ chối thay nàng, nhưng Ôn Kiểu khẽ nắm tay chàng, lắc đầu nhẹ nhàng.
Nàng đứng dậy, cung kính hành lễ, rồi nhận cây đàn cổ từ tay nhạc kỹ.
Đã ba năm nàng không chạm vào đàn, không ai biết nàng có thể tấu được ra sao.
Không gian lập tức chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
Ôn Kiểu lựa chọn khúc “Thu Hồng”, chính là khúc nhạc nổi danh đã giúp nàng thành danh trước kia.
Khúc nhạc này có kỹ thuật chơi cực kỳ phức tạp, độ khó rất cao.
Ôn Kiểu mỉm cười nhẹ nhàng, tay khẽ gảy dây đàn, âm thanh trong trẻo, ngân vang, từ đầu ngón tay nàng tuôn trào, tuyệt diệu đến mức thánh thần cũng phải khen ngợi. Thậm chí, khúc nhạc này còn hay hơn lần nàng chơi từ ba năm trước.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay rộn ràng như sấm dậy.
Ôn Kiểu đứng dậy, nhàn nhạt nhìn về phía Ôn Nhã – người muội muội tốt của nàng ngồi bên cạnh công chúa:
“Nghe nói Ôn nhị tiểu thư bây giờ là đệ nhất tài nữ của kinh thành, nay ta đã đàn, không biết nhị tiểu thư có thể làm một bài thơ chúc mừng hoàng tử được chăng?”
Sắc mặt Ôn Nhã từ khinh miệt dần chuyển sang tái xanh. Công chúa thúc cùi chỏ vào nàng:
“Mau làm đi, bình thường ngươi chẳng phải giỏi làm thơ lắm sao?”
Ôn Nhã trông cực kỳ khó coi, nàng ấp úng, mãi không thốt ra nổi hai chữ.
Ôn Kiểu mỉm cười.
Nàng từ tốn bước về bên cạnh Ngụy Lâm, chậm rãi nói:
“Ôn nhị tiểu thư, ngươi đã cầm tập thơ chưa xuất bản của ta, rồi tự nhận đó là tác phẩm của mình để đi khoe khoang khắp nơi, chắc ngươi cũng đã hưởng đủ những lời khen ngợi rồi nhỉ?”
Ôn Nhã tức giận:
“Ngươi nói bậy, tất cả… tất cả đều do ta tự viết!”
“Vậy ngươi nói xem, bài thơ Kiến Văn Sơn trong tập thơ đó ngợi ca núi hay chùa?”
“Đó… là… núi, không đúng… là chùa.”
Ôn Kiểu che miệng, không nhịn được bật cười:
“Sai cả rồi. Văn Sơn là tên của vị tăng nhân mà ta đã gặp trong chùa, ngươi chỉ vì trong thơ có nhắc đến chùa mà cho rằng ta nói về một ngôi chùa ư?”
“…”
Sắc mặt Ôn Nhã vô cùng khó coi.
Nhận ra danh tiếng của mình sắp bị hủy hoại, nàng ta như phát điên, đẩy đổ cả bàn thức ăn, hét lớn:
“Ôn Kiểu, tại sao ngươi lại sống sót trở về? Tại sao ngươi không chết đi!”
“Tại sao, tại sao dù ngươi đã thành ra thế này mà ánh mắt mọi người vẫn luôn đổ dồn vào ngươi!”
“Ta không muốn suốt đời chỉ là cái bóng của ngươi. Ta muốn đạp lên ngươi, để tất cả đều thấy rằng ta mới là người xuất sắc nhất!”
“Ngươi đi chết đi, ngươi chết đi, ta sẽ giết ngươi!”
Nàng gào thét, lao lên định bóp cổ Ôn Kiểu.
Có lẽ vì quá tức giận, chưa kịp đến nơi thì nàng đã ôm đầu ngã quỵ xuống đất, ngất lịm.
Lúc này, gia đình họ Ôn mới thực sự mất mặt trước Hoàng thượng.
Ôn lão gia và phu nhân vội vàng sai người đưa nàng ta đi, bản thân cũng liên tục cúi lạy xin phép rời khỏi buổi yến tiệc trước.
Mọi người xung quanh đều xì xào bàn tán.
Thì ra, “đệ nhất tài nữ mới” của kinh thành chẳng qua chỉ là kẻ lừa dối, dựa vào thơ của Ôn Kiểu để mưu cầu danh vọng.
Người thực sự tài giỏi từ đầu đến cuối luôn là Ôn Kiểu.
29
Sau buổi cung yến, mọi thứ đều thay đổi một cách chóng mặt.
Một khúc nhạc của Ôn Kiểu đã vang danh khắp thiên hạ, còn danh tiếng nhà họ Ôn thì bị hủy hoại hoàn toàn.
Điều đáng buồn cười nhất là sau hôm đó, công chúa Chiêu Hoa vội vã được gả đi.
Nghe nói, vì muốn được gả cho Ngụy Lâm, công chúa không tiếc hạ độc vào đồ ăn để mong chiếm được chàng.
Nhưng Ngụy Lâm lại tình cờ bị hoàng hậu gọi đi, không ăn phải món bánh có thuốc của nàng.
Chiếc bánh ấy bị con trai của một đại thần khác ăn phải, hai người bị bắt gặp khi trên người không mảnh vải che thân.
Để ngăn chặn tin đồn lan ra, hoàng thượng buộc phải vội vã gả công chúa đi.
Công chúa chưa từng chịu ấm ức như vậy, hằng ngày đối với phò mã chỉ có hai thái độ: hoặc là lạnh lùng, hoặc là sai bảo như nô bộc.
Nàng thậm chí đánh chết thiếp thất mà phò mã nuôi bên ngoài, rồi suốt ngày la hét rằng chính phò mã đã khiến nàng không thể gả cho Ngụy Lâm.
Phò mã cũng là kẻ có tính khí nóng nảy, trước khi cưới công chúa, hắn có quyền lực và được mọi người kính trọng trong nhà, nhưng sau khi lấy nàng, hắn sống không bằng một kẻ hầu.
Bị dồn đến bước đường cùng, hắn đã cầm dao đâm chết công chúa. Hoàng thượng giận dữ, gia tộc đại thần kia bị xử trảm cả nhà ngay trong một đêm.
Ta đứng ngoài phủ, nhìn thấy quan binh kéo từng người một ra pháp trường, không khỏi rùng mình.
Ôn Kiểu khoác áo choàng lên người ta, ta hỏi:
“Ôn cô nương có biết hoàng hậu gọi tướng quân đến gặp riêng hôm đó, đã nói gì không?”
Nàng mỉm cười, nói:
“Mụ mụ đừng lo, Ngụy Lâm trong lòng tự có tính toán.”
Dù nàng nói vậy, nhưng ta không thể không lo lắng. Những ngày gần đây, hành vi của Ngụy Lâm rất khác thường.
Kể từ khi gặp lại Ngụy Vận trong cung yến, chàng thường ra ngoài từ sớm và về nhà rất muộn, thậm chí có khi nhiều ngày không về.
Có lúc chàng đưa vài huynh đệ trong quân về, nhưng không cho ai tiếp đón, vừa vào là khóa cửa ngay.
Cứ như là chàng đang chuẩn bị làm phản vậy.
Hình ảnh quan binh kéo người đi pháp trường hôm đó liên tục hiện lên trong đầu ta, khiến ta lạnh người.
Đây là tội khi quân, tru di cửu tộc!
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm, cố chặn Ngụy Lâm trước khi chàng ra ngoài.
“Tướng quân, trước khi bị phát hiện, xin ngài hãy dừng tay!”
Ngụy Lâm nhìn ta, cười nói:
“Mụ mụ, có những việc không thể không làm.”
“Ta và tỷ tỷ chưa bao giờ quên lời dạy của mẫu thân, hoàng đế hơn tỷ ấy tận mười lăm tuổi. Khi tỷ ấy định vào cung, ta đã ra sức ngăn cản.”
“Nhưng tỷ ấy nói, chính vì muốn thực hiện giấc mơ mà mẫu thân đã vẽ ra, tỷ ấy phải vào cung.”
“Giờ tỷ ấy đã hạ sinh hoàng tử, ta phải giúp tỷ ấy nắm quyền thiên tử, hiệu lệnh chư hầu, lật đổ cái thế giới này.”
Ngụy Lâm gỡ tay ta ra, dứt khoát rời đi.
Ta đứng đó ngẩn ngơ, chỉ biết thở dài.
Hai đứa con của Thẩm phu nhân, quả nhiên giống bà ấy đến kinh ngạc.