25
Hoàng đế băng hà, tân hoàng còn nhỏ, ta buông rèm nhiếp chính.
Ta để Thẩm Trường Thanh làm Thừa tướng.
Ngài ấy nắm giữ triều chính, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Đêm đến, ngài ấy lại sắp xếp chuyện khác, không ngừng làm càn với ta, ngài ấy còn bảo ta sinh cho ngài ấy một công chúa.
Đêm hôm ấy, trăng rất sáng.
Ta nằm trong lòng ngài ấy, hỏi: “Nó thật sự sẽ làm như vậy sao?”
Thẩm Trường Thanh vuốt tóc ta, nói: “Trong lòng Đại hoàng tử, chỉ có một mẫu hậu.”
Vừa dứt lời, Tiêu Hoành đã xông vào cung.
Vừa vào cửa, nó đã thấy ta và Thẩm Trường Thanh nằm cùng nhau trên giường.
Nó tức giận đến mức đôi mắt đỏ rực, rút kiếm đâm về phía ta: “Ngươi là đồ phụ nữ đê tiện! Ta phải báo thù cho mẫu hậu!”
Thẩm Trường Thanh không sợ nó, chỉ là một đứa trẻ, không thể nào là đối thủ của ngài ấy .
Nhưng không ngờ, đúng lúc này, Tiểu Vân Nhi, đứa con sáu tuổi của ta, từ phía sau tấm bình phong nhảy ra.
Cầm thanh kiếm gỗ nhỏ chắn trước mặt ta, hét lên với Tiêu Hoành: “Không được phép làm đau mẫu phi ta!”
Khi thằng bé định xông tới, Thẩm Trường Thanh vội bế thằng bé lên.
Ngài ấy ra lệnh một tiếng, đám thị vệ mai phục bên ngoài phá cửa sổ vào, chế ngự Tiêu Hoành.
Bên ngoài, đội quân mà Tiêu Hoành dẫn đến không hề nhúc nhích, bọn họ đã bị Thẩm Trường Thanh thu phục từ lâu.
Ta ôm lấy Tiểu Vân Nhi, lạnh lùng nhìn Tiêu Hoành. Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của nó, ta không khỏi nhớ lại bản thân mình năm xưa, khi mới vào cung, bị Hoàng hậu gài bẫy.
Thật ngây thơ.
Nó bị đè xuống đất bởi thị vệ, đau đớn nhíu mày.
Ta đau lòng, muốn họ thả nó ra.
Thẩm Trường Thanh siết chặt tay ta, thì thầm bên tai: “Giữ nó lại, sớm muộn gì nó cũng giết nàng để trả thù cho tiên hoàng hậu.”
Ta không khỏi nhớ đến ngày xưa ở Ngự Hoa Viên, chỉ vì nói một câu với nó mà ta bị Hoàng hậu tát.
Nó đã trốn trong lòng Hoàng hậu, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói: “Ta chỉ có một mẫu hậu, chỉ có một mẫu hậu…”
Hoành nhi của ta, nó đã không còn biết mình là ai nữa rồi.
Nhìn nó bị thị vệ áp chế, vẻ ngây thơ và bối rối khiến lòng ta đau nhói, nhưng không thể thốt nên lời.
Trong lòng nó, ta mãi mãi là một kẻ độc ác.
Không thể thay đổi được nữa.
26
Ta phế truất Tiêu Hoành, đày nó ra khỏi kinh thành, phong làm phiên vương, ăn mặc sung túc, không thiếu thốn gì.
Tiểu Vân Nhi của ta thuận lợi lên ngôi, trở thành tiểu Hoàng đế.
Thằng bé rất thích Thẩm Trường Thanh, luôn hỏi ta có thể gọi ngài ấy là “cha” được không.
Ta nói: “Con mà gọi như thế, Thẩm phu tử của con sẽ chẳng lấy được thê tử mất.”
Con trai ngốc nghếch của ta lại nói: “Vậy mẫu hậu làm thê tử của phu tử không phải là được sao?”
Ta biết nói với thằng bé thế nào đây, rằng mẫu hậu của thằng bé là Thái hậu.
Cả đời này, e rằng chỉ có thể để ngài ấy “làm càn”.
Còn thành thân, là điều không thể.
Thẩm Trường Thanh cười, nói: “Có thể làm càn như vậy, thần đã mãn nguyện rồi.”
(完)