Ta cùng Thẩm Thế An thành thân đã tám năm, thế nhưng trong lòng chàng vẫn mãi nhớ thương, trân trọng người nữ nhân như ánh trăng sáng thanh khiết kia.
Chàng chán ghét ta, mệt mỏi với ta, cho rằng ta nhạt nhẽo thô tục.
Những việc như nấu cháo, hầm canh, khi ta làm, lại bị coi là kẻ không có chí lớn, chỉ biết quanh quẩn bên bếp lửa.
Nhưng khi cô nương ánh trăng kia nấu một bát canh, lại được cho là dịu dàng, tinh tế, hiểu lòng người.
Sau này, ta viết thư hòa ly, Thẩm Thế An lại vượt ngàn dặm tìm đến Giang Lăng, muốn xin ta một bát cháo táo đỏ.
Ta mỉm cười nói với chàng: “Giang Lăng không có táo, nhiều năm không nấu, ta đã quên hết cách làm rồi.”