Phiên ngoại
Hôm ấy, Thẩm Thế An được thánh thượng triệu kiến.
Hiện nay quốc khố cạn kiệt, thánh thượng có ý định chuyển đổi ruộng đồng ở vùng Giang Chiết thành vườn dâu.
Thẩm Thế An từng nhậm chức ở Tô Châu, nay lại là trọng thần trong triều, tình hình vùng Giang Chiết hắn rõ hơn ai hết, chuyện đại sự này tự nhiên phải hỏi qua ý kiến của Thẩm Thế An.
Ngày ấy, trước khi vào triều, Thẩm Thế An chỉ uống một chén trà thanh đạm. Sau khi bãi triều, thánh thượng lại giữ hắn lại trò chuyện hồi lâu.
Cuối cùng khi ra khỏi cung môn tường đỏ, Thẩm Thế An chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, trước mắt còn có chút choáng váng.
Tùy tùng theo hầu hỏi hắn có muốn về phủ hay không.
Thẩm Thế An thuận tay vén rèm xe lên, nhìn thấy bên đường có hai quán nhỏ bán đồ ăn, đã quá giờ cơm, chỉ lác đác vài người ngồi, tuy nơi nhỏ nhưng xem ra cũng sạch sẽ.
Thẩm Thế An phân phó người đi mua chút đồ ăn mang về xe.
Vì đại nhân không nói cụ thể muốn mua món gì, tùy tùng liền đoán chừng mua một ít ở cả hai quán.
Một xửng bánh bao, một bát cháo. Đều là những món ăn bình thường.
Không ngờ đồ vừa đưa vào trong xe, chưa qua mấy hơi thở, đã thấy Thẩm Thế An loạng choạng lao xuống xe, chạy đến quán bán cháo, ngẩng đầu bốn phía, không biết đang tìm kiếm thứ gì.
Thị vệ không hiểu đầu đuôi, cũng vội vàng xông tới, rút đao kiếm ra bảo vệ hai bên.
Thẩm Thế An vừa mới từ trong cung đi ra, vẫn còn mặc quan phục màu đỏ, trên đầu mũ quan đội chỉnh tề.
Bà lão bán cháo nào đã từng gặp qua trận thế này, sợ đến run rẩy, quỳ rạp xuống đất, lắp bắp nói mình chưa từng làm chuyện gì phạm pháp.
Thẩm Thế An khép mắt.
Quán nhỏ như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu, giấu người được sao?
Huống hồ, người hắn muốn tìm, tin tức đã sớm rõ ràng.
Đã về quê cũ ở Thanh Châu.
Thẩm Thế An thở dài một tiếng, phân phó thị vệ thu đao kiếm lại, cúi người, đỡ lão bà đang hoảng sợ đứng dậy.
“Lão bà bà, cháo bà nấu thật không tệ.”
Thấy hắn hòa nhã, bà lão bán cháo cuối cùng cũng bớt run, giọng khẽ khàng đáp.
“Bẩm đại nhân, bát cháo này gọi là cháo táo đỏ, rất nổi danh ở thành Thanh Châu chúng tôi. Nếu đại nhân thích, lão thân sẽ múc thêm một bát nữa cho ngài.”
Bà nói “thành Thanh Châu”.
Quả nhiên mình không nhận nhầm.
Thẩm Thế An làm quan nhiều năm, sớm đã thành thục việc vui giận không để lộ ra ngoài, giống như lúc nãy thất thố, thật sự hiếm thấy.
Chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại như thường.
Hắn bình tĩnh hỏi: “Có phải từ Nhất Phẩm Tiên ở Thanh Châu?”
Lúc này Thẩm Thế An vẫn mặc quan phục, lại cố tình tỏ vẻ thân thiện, chẳng mấy chốc đã hỏi được, cháo táo đỏ này quả thật là do người ấy chỉ dạy bà lão cách nấu.
Người ấy, tên là Từ Miểu Miểu.
Là thê tử của hắn.
Người Thẩm Thế An yêu, là người viết những dòng chữ nhỏ tinh xảo như hoa cài trâm, dịu dàng nhã nhặn, khi có hứng thì múa bút vẽ sơn hà, nhàn nhã ngắm hoa mai.
Người mà Thẩm Thế An cưới được, là kẻ lăn lộn trong hồng trần, đại đại lỗ mãng, hỉ nộ mắng chửi, lời nói dơ bẩn tục tĩu nào cũng dám thốt ra, vô cùng lắm lời.
Ngươi nghĩ rằng đây chính là sự tàn nhẫn của số phận sao?
Không phải.
Sự tàn nhẫn của số phận nằm ở chỗ, hắn cùng Từ Miểu Miểu thành thân tám năm, không biết từ lúc nào đã quen với sự lắm lời ấy.
Đến khi cuối cùng cưới được người trong lòng, lại chỉ cảm thấy sự yên tĩnh này thật không quen.
Hắn và Từ Miểu Miểu vốn là hai người ở hai thế giới khác nhau, nếu không phải nhà họ Thẩm gặp chuyện bị giáng chức, có lẽ cả đời cũng không gặp nhau.
Nàng kéo hắn từ trên thần đàn xuống, ngày đêm bên tai líu ríu không ngớt, gọi hắn ăn ba bữa, gọi hắn bận rộn việc nhà, phá hỏng cuộc sống tao nhã của hắn, bù lại cho hắn những ngày tháng tầm thường, khói lửa nhân gian.
Ngày bọn họ hòa ly, Thẩm Thế An gần như tham lam hít thở bầu không khí an tĩnh, tự do khi nàng rời đi.
Cho đến khi cảm thấy sân viện tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến không quen.
Chủ mẫu mới của Thẩm phủ là thanh mai trúc mã của hắn, trước khi xuất giá, là khuôn mẫu của tiểu thư quý tộc kinh thành, nhà nàng quy củ cực nghiêm, đi đứng ngồi nằm không phát ra một tiếng động.
Hai thông phòng trong phủ, vốn xuất thân nha hoàn, bản tính nhút nhát, nay đổi chủ mẫu mới, chưa đoán được tính tình ra sao, không dám thở mạnh.
Tĩnh lặng đến đáng sợ, Thẩm Thế An khó tránh khỏi nhớ đến Từ Miểu Miểu.
Người đó, nói nhiều lại nói dai, tính tình thì thô kệch, tầm thường.
Người ta nói Mộc Sơn khổ, nhưng khi nhớ lại, kỳ thực cũng không đến mức khổ như vậy.
Có rượu ngon, có đồ ăn ngon, lại còn có một con chim nhỏ, líu ríu ríu rít suốt ngày. Nhẫn nhịn cái sự lắm lời ấy, ngày tháng khổ sở cũng thoắt cái mà trôi qua.
Từ Miểu Miểu lúc rời đi, quyết tuyệt vô cùng, mang theo hết mọi thứ.
Thứ duy nhất nàng để lại chính là bát cháo táo đỏ quên trên bếp, lúc đi vội vàng, chắc nàng đã quên mất. Đến khi trời sáng, bếp chính nhìn thấy thì đã cháy đen thành tro.
Cháo táo đỏ, thành thân tám năm, hắn đã ăn qua không biết bao nhiêu bát. Nhưng bát cháo cuối cùng Từ Miểu Miểu để lại cho hắn, hắn lại không kịp ăn.
Chuyến đi Thanh Châu, vốn đã được sắp đặt sẵn, điều tra minh bạch, đến thì ồn ào, đi cũng phô trương, rồi lại bất ngờ quay lại.
Đêm hôm đó, hắn ra phố điều tra, không ngờ bắt gặp Từ Miểu Miểu đang cùng một nam nhân.
Không cần nghĩ cũng biết, vị công tử tuấn tú kia hẳn là Cố Trường Phong, người trong lời đồn khắp thành Thanh Châu, vừa là người trong lòng vừa là ân nhân cứu mạng của đại tiểu thư nhà họ Từ.
Thẩm Thế An không hiểu mình nghĩ gì, nhưng vô thức cứ đi theo.
Hắn biết Cố Trường Phong đã phát hiện ra mình.
Phát hiện thì đã sao? Cố Trường Phong cố ý muốn cho hắn thấy cảnh y cùng Từ Miểu Miểu sống tốt thế nào.
Vậy thì hắn cứ xem cho thật kỹ.
Chỉ là khi thấy bọn họ cười đùa vui vẻ, Thẩm Thế An không khỏi nhớ đến lúc Từ Miểu Miểu yêu hắn nhất, đứng trước mặt hắn, vừa đối diện vừa viết thư cho hắn.
“Khánh khánh ngô phu, kiến tự như diện, triển tín thư nhan.”
Nếu lá thư đó để đến bây giờ, e rằng đã ngả vàng mất rồi.
Dẫu sao thì cũng đã tám năm. Bọn họ cuối cùng cũng đi đến bước này.
Gặp gỡ mà không thấy, chạm mặt cũng như không quen.
Chàng nằm gác đài cao, thiếp an trú xuân sơn. Thẩm Thế An cuối cùng gặp lại Từ Miểu Miểu là vào rất nhiều năm sau.
Khi ấy, hắn đi Giang Nam làm công vụ, kiểm tra kết quả việc chuyển ruộng thành vườn dâu, đi ngang qua Giang Lăng, thấy trong thành Giang Lăng có một tửu lâu Nhất Phẩm Tiên, vô cùng náo nhiệt.
Dưới lầu có một quán phát cháo, xung quanh là một nhóm thiếu niên đeo kiếm đang giữ trật tự, đều là người của Vạn Kiếm Sơn Trang.
Hắn nhận ra nữ tử đang phát cháo kia.
Nhiều năm không gặp, dung nhan không đổi, thậm chí còn thêm phần hoạt bát, tươi tắn mà lúc ở Thẩm gia không hề có.
Dưới chân nàng còn quấn quýt hai đứa trẻ.
Hắn bước tới, xếp hàng.
Tới lượt hắn, đối diện đưa qua một bát cháo trắng.
Thẩm Thế An không nhận.
Hắn kìm nén sự chua xót trong mắt, khẽ nói: “Muốn một bát cháo táo đỏ.”
Người đối diện thoáng sững sờ, nhìn rõ là hắn, cũng ngây ra một lúc.
Đến khi định thần lại, nàng mỉm cười nói với hắn: “Giang Lăng không có táo, đã nhiều năm ta không nấu, đã hoàn toàn quên mất cách nấu như thế nào rồi.”
Đời người đại khái là như vậy.
“Đọc sách tiêu tan hương trà đổ, thuở ấy ngỡ rằng chỉ bình thường.”
(Toàn văn hoàn)