30
Thư từ trong cung đến rất ngắn gọn, chỉ có vài chữ.
‘Đại Uyển Quốc, tốc quy.’
Qua mấy chữ ngắn ngủi ấy, Lục Thanh Lâm không thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn nói chắc chắn đó không phải là chuyện tốt.
Bởi vì trong triều đình, giữa các đại thần có một bộ ám ngữ riêng, sự việc càng nghiêm trọng thì lời lẽ càng ngắn gọn, vừa để thể hiện sự quan trọng, vừa sợ bị kẻ có lòng phát hiện.
Giang Nam cách kinh thành hơn hai mươi ngày đi đường, Lục Thanh Lâm thúc ngựa đi suốt mười bốn, mười lăm ngày mới về đến kinh.
Vừa vào cung, chúng ta liền nhận thấy có điều gì đó khác lạ.
Từ thị vệ canh giữ cổng cung, trên tay áo đều buộc dải lụa trắng.
Thân thể Lục Thanh Lâm bỗng chao đảo, nước mắt ta cũng chỉ chực rơi.
Lục Thanh Lâm bảo ta về Thanh Lương Điện chờ, ta lắc đầu, ta muốn đi xem, nếu không, ta sẽ không thể nào yên lòng.
Chúng ta đi đến đại điện, quần thần cúi đầu đứng hai bên, trên tay áo đều buộc dải lụa trắng. Chân ta dần trở nên yếu ớt.
Đại thái giám nhìn thấy chúng ta, liền nhanh chóng chạy tới, quỳ phịch xuống đất.
“Công chúa… ở hậu điện.”
Lục Thanh Lâm đứng dậy chạy đi, ta theo sát sau, vừa vào đến hậu điện, một mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt.
Ở vị trí trung tâm có một chiếc quan tài nhỏ, nắp quan tài đặt trên mặt đất, bên trong được phủ một tấm vải trắng.
Lục Thanh Lâm đi đến, run rẩy mở tấm vải trắng ra.
Ta che miệng, cố gắng không phát ra tiếng.
Đại Uyển Quốc chưa bao giờ có ý định hòa thân để ngừng chiến.
Hắn muốn Phù Nguyệt đến, chỉ vì biết nàng là muội muội ruột của Lục Thanh Lâm, hắn muốn Lục Thanh Lâm nếm trải nỗi đau mất đi người thân.
Phù Nguyệt bị đưa về trong tình trạng lõa thể, toàn thân đầy những vết thương và máu thịt nhầy nhụa.
Những ám vệ và hộ vệ mà Lục Thanh Lâm phái đi cùng đều chết tại Đại Uyển Quốc.
Người có thể giải đáp mọi nghi vấn chỉ có lá thư từ quốc quân Đại Uyển gửi kèm theo thi thể.
Trong thư viết rằng, ngày Phù Nguyệt đến Đại Uyển Quốc, ngay tại cổng thành, toàn bộ người đi cùng nàng đều đã bị giết.
Công chúa vừa bước xuống kiệu thì đã bị lính gác thành cưỡng bức. Lính gác thành gồm ba đội, mỗi đội bốn mươi chín người.
Ba ngày sau, Phù Nguyệt bị đưa vào cổng cung, toàn bộ lính gác và thị vệ trong cung hơn hai trăm người hành hạ trong năm ngày…
Cuối cùng, Đại Uyển Quốc đính kèm danh sách tất cả những kẻ đã làm nhục Phù Nguyệt, còn vô sỉ viết thêm rằng:
‘Công chúa Nam Thiệu dâm đãng như kỹ nữ, hạng tiện nhân như vậy, quả nhân không cần.’
Lục Thanh Lâm phát điên gào thét, ta nhìn thi thể Phù Nguyệt bị hành hạ đến không còn nhận ra hình dạng mà hoa mắt ngã xuống.
Trong mơ, ta thấy Phù Nguyệt, cô gái nhỏ hoạt bát dễ thương ngày nào chỉ biết khóc.
Vậy mà nay, nàng ăn mặc xốc xếch, trên cơ thể đầy vết thương, nơi xương quai xanh trên cổ lộ rõ xương trắng.
‘Tẩu tẩu, ta đau lắm…’
Trong mơ, ta ôm Phù Nguyệt khóc nức nở, đau đớn đến nghẹn thở.
Giấc mơ rất ngắn. Ta vừa giật mình tỉnh dậy liền chạy đến đại điện.
Thi thể Phù Nguyệt trông rất đáng sợ, không ai dám tiến lên lau chùi cho nàng.
Ta liền sai người mang nước đến, cẩn thận lau cho nàng.
Nàng vốn là một cô gái thích làm đẹp, vậy mà chỉ trong vài tháng, đã phải ra đi trong đau đớn như vậy.
Nàng còn chưa kịp nhìn thấy người nàng thích thành thân, chưa kịp chuẩn bị quà cưới, nàng còn chưa kịp nhìn thấy hoàng huynh của nàng ngày càng trở nên mạnh mẽ, sơn hà yên bình.
“Cho ta vào! Ta muốn vào!”
Bên ngoài rất ồn ào, có thị vệ đang ngăn cản người đến.
“Công chúa chết thảm, hoàng thượng đã hạ lệnh, không cho bất kỳ quan viên ngoại triều nào vào thăm. Tô đại nhân đừng làm khó chúng ta…”
“Cho hắn vào.”
Ta khàn giọng nói, Tô Tần chạy vội vào, nhưng khi đến gần, hắn lại không dám nhìn.
Ta lau sạch mặt của Phù Nguyệt, dùng tấm vải trắng đắp lên thi thể nàng, đưa tay vuốt má nàng:
“Tô đại nhân, ngươi xem, nàng vẫn đẹp như xưa.”
Tô Tần liếc nhìn, rồi bất chấp lễ nghi, bật khóc thảm thiết, đấm mạnh vào quan tài, nắm đấm xuyên qua gỗ, máu rơi trên tấm vải trắng phủ lên người Phù Nguyệt, nở thành một đóa mai nhỏ.
Phù Nguyệt, Tô Tần đến thăm ngươi rồi, ngươi vui chứ?
31
Tô Tần muốn xuất chinh Đại Uyển Quốc, hắn muốn báo thù cho Phù Nguyệt.
Đã mấy ngày ta không thấy Lục Thanh Lâm, từ khi nhìn thấy thi thể Phù Nguyệt, hắn chỉ ở trong Chương Đài Cung gặp gỡ các tướng quân.
Khi Tô Tần lên đường, hắn cũng không đi tiễn, vì vậy ta đã đi.
“Tô Tướng quân.”
Tô Tần nghe thấy cách xưng hô này có chút xa lạ, phải phản ứng một lúc mới xuống ngựa gặp ta.
Trên mặt hắn đầy râu, tóc hai bên thái dương đã bạc đi chỉ sau một đêm, ánh mắt lạnh lùng, chẳng còn là tân trạng nguyên ôn nhuận như ngọc ngày nào.
“Chuyến này tướng quân đi xa, ta có một món quà muốn tặng tướng quân.”
Tô Tần chắp tay:
“Đa tạ ý tốt của nương nương, lễ vật thì không cần đâu.”
Ta lấy từ trong ngực ra chiếc khăn thêu lá rụng, đưa đến trước mặt Tô Tần:
“Đây là lúc sau khi Phù Nguyệt rời đi, ta tìm thấy trong tẩm cung của nàng. Chắc hẳn là nàng thêu trước khi rời cung. Ta giữ lại để làm kỷ niệm, nhưng giờ nàng đã đi, ta nghĩ nên trả nó cho người mà Phù Nguyệt muốn tặng.”
Tô Tần ngơ ngác nhìn chiếc khăn, hai tay kính cẩn đón lấy, áp lên mặt cọ cọ, rồi trang trọng nhét vào trong ngực.
“Đa tạ nương nương.”
Tô Tần mang quân rời đi, ta vẫn đứng đó, dõi theo đến khi họ ra khỏi cổng thành.
Ta có linh cảm, Tô Tần sẽ không quay trở về nữa.
“Nương nương… nương nương…”
Ta quay người lại, Đại thái giám lau mồ hôi chạy tới, ta bước lên vài bước:
“Sao vậy?”
“Nương nương, mau đi xem hoàng thượng, hoàng thượng thổ huyết rồi!”
32
Liên tục mấy ngày liền lại thêm cơn giận dữ, Lục Thanh Lâm ngã bệnh.
Ta hạ lệnh để hắn nghỉ ngơi vài ngày, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy.
Lục Thanh Lâm dựa vào giường, yếu ớt đến mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy.
Ta bón thuốc, hắn liền uống, hắn cũng muốn nhanh chóng khỏe lại.
Một bát thuốc bón xong, hắn không nói gì, ta cũng không nói.
Chuyện này không thể an ủi được, ngay cả ta cũng không thể nguôi ngoai, huống hồ gì là hắn.
Mấy ngày nay ta biết hắn không ngủ được, bởi vì ta cũng không ngủ được. Trừ ngày hôm ấy ngất đi, ta không hề ngủ thêm lần nào.
Đêm nào cũng vậy, trước mắt ta luôn là hình ảnh thê thảm của Phù Nguyệt.
Ta và Lục Thanh Lâm cứ ngồi yên như vậy, không ai chủ động mở miệng.
Tang lễ của Phù Nguyệt diễn ra ba ngày sau. Thi thể nàng đã phân hủy nghiêm trọng, không thể chờ thêm được nữa.
Lục Thanh Lâm mãi không mở miệng, ta đành phải tự mình quyết định. Ta nói với hắn, hắn cũng không phản ứng gì.
Tang lễ của Phù Nguyệt rất đơn giản, lúc này chiến loạn không tiện làm lớn, chỉ mời một số vị sư thầy trong cung đến cầu nguyện.
Ta quỳ trước quan tài nàng suốt một ngày, mãi đến đêm khuya, Lục Thanh Lâm mới xuất hiện.
Hắn mặt mày tái nhợt, tóc xõa rối, chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng manh.
“Mẫu hậu qua đời, nàng sống rất khổ sở. Phụ hoàng không thích con gái, cảm thấy công chúa vô dụng.”
“Khi còn mẫu phi bảo vệ thì còn đỡ, như Phù Nguyệt, công chúa như nàng trong cung chẳng khác gì cỏ dại.”
“Lúc đó ta một lòng muốn báo thù cho mẫu hậu, mọi tâm trí đều đặt vào luyện võ và học chính sự. Và chính những ngày ấy, nàng phải chịu nhiều chuyện nhơ bẩn trong hậu cung.”
“Có một lão thái giám mò vào phòng nàng trong bóng tối tận nửa năm. Trong cung có những kẻ căn bản không phải người, bọn chúng ức hiếp cung nữ, nhiều người bị đùa giỡn đến chết. Nhưng ta không ngờ, bọn chúng to gan đến mức dám cả nghĩ đến công chúa.”
“Khi Phù Nguyệt được phát hiện, nàng đã ngất đi vì mất máu quá nhiều. Phụ hoàng cảm thấy mất mặt, chỉ nghĩ cách ém nhẹm mọi chuyện, hoàn toàn không muốn đòi lại công bằng cho nàng, bởi vì lão thái giám kia là đại thái giám của sủng phi của phụ hoàng.”
“Phụ Hoàng không hạ lệnh trừng phạt gì hắn, ta liền cầm dao mò đến phòng lão vào ban đêm, chặt chết lão ngay tại chỗ.”
“Sủng phi của phụ hoàng ta hoảng sợ hét lên suốt một đêm, phụ hoàng phạt ta quỳ trước phòng bà ta ba ngày.”
“Từ đó về sau, dù đi đâu, ta cũng mang theo Phù Nguyệt. Ta thề, kiếp này, sẽ không để nàng trải qua những chuyện như vậy nữa…”
Lục Thanh Lâm gục xuống quan tài khóc nức nở:
“Phù Nguyệt… Hoàng huynh có lỗi với muội…”
Lục Thanh Lâm loạng choạng đứng dậy, bước vài bước đến bên cửa, rồi ngã gục xuống.