33
Hai tháng sau, tin Tô Tần tử trận được truyền về kinh, năm vạn quân toàn bộ bị tiêu diệt.
Kinh thành rơi vào cảnh hoang mang, không ít người bắt đầu chuẩn bị lương thực lên núi tránh chiến tranh.
Thật sự không thể trách Tô Tần, quân đội Nam Thiệu từ lâu chỉ còn lại những người già yếu.
Tiên đế thích chinh chiến, thắng nhiều cũng đồng nghĩa với hy sinh lớn, vì thế những năm gần đây, các tiểu quốc xung quanh mới dám liên tục xâm lược.
Dù Tô Tần có am hiểu binh pháp đến đâu, không có binh lính khỏe mạnh thì mọi thứ cũng vô nghĩa.
Đêm đó, ta ngồi trên nóc Thanh Lương Điện nhìn trời, một bóng đen từ trên trời đáp xuống.
“Nhị tiểu thư, thư của đại tiểu thư.”
Ta mở tờ giấy ra, hắc y nhân lấy nước tưới đều lên, một loạt chữ hiện ra.
Nội dung đại khái là, Đại Uyển Quốc đang tới gần, Nam Thiệu lần này có nguy cơ mất nước. Lần này nàng đi ngang qua kinh thành, muốn đưa ta cùng rời đi. Cơ hội chỉ có một lần, bảo ta đừng ngu ngốc.
Ta lại đưa tờ giấy cho hắc y nhân, thoáng chốc nó hóa thành tro bụi.
“Tống Tri Hi vẫn khỏe chứ?”
Hắc y nhân nhìn quanh một lượt:
“Nhị tiểu thư tự đi gặp thì biết.”
Ta nhìn về phía Chương Đài Cung đang sáng rực đèn đuốc:
“Nếu ta đi rồi, hoàng thượng phải làm sao?”
“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư nhờ ta nói với ngài một câu, vốn dĩ đây là cuộc liên hôn, đừng quá xem trọng. Người sống, mới tìm được nam nhân tốt. Người này chết, vẫn còn người khác.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắc y nhân, hắn có lẽ cũng nhận ra sự không vui của ta, liền đổi giọng:
“Hắn cũng chưa chắc sẽ chết, bên cạnh hoàng thượng còn nhiều hộ vệ, liều mạng cũng sẽ bảo vệ được hắn. Nhưng đại tiểu thư nói nhị tiểu thư thì khác, thường tình là ai ngốc, kẻ đó chết sớm…”
Ta lại lặng lẽ nhìn hắc y nhân, hắn lại đổi lời:
“Ngài không biết võ công, ở lại cũng chẳng giúp được gì. Lúc này đi cho xong, coi như giải thoát cho cả hai bên, hắn bớt đi một gánh nặng, ngài có thể giữ lại mạng sống…”
Ta xoa xoa trán, hộ vệ của Tống Tri Hi quả nhiên theo đúng chủ tử, miệng lưỡi độc địa.
“Ngươi đi đi, ta không đi.”
Hắc y nhân nhìn chằm chằm ta một lúc:
“Thôi được rồi, ngài một lòng tìm chết, ta cũng không cản.”
“Tống Tri Hi bao giờ khởi hành?”
“Tối nay, đại tiểu thư nói, nếu ngài không đi, nàng sẽ đi. Sống một người, vẫn hơn là cả hai đều chết. Đến lúc đó, lão gia vẫn có thể nhìn một người mà tưởng nhớ người kia…”
Ta chỉ về phía cổng cung:
“Cửa ở kia, đi nhanh đi.”
Hắc y nhân cũng không khuyên nữa liền quay người rời đi.
Ta hướng về phía hắn hét lớn:
“Nói với Tống Tri Hi, hãy sống tốt, đêm nay nhất định phải chạy không ngừng nghỉ, tìm nơi an toàn mà ẩn náu. Sau này thay ta báo hiếu với cha.”
Hắc y nhân không trả lời, một giọt lệ từ khóe mắt ta rơi xuống, gió thổi qua, cuốn đi mất.
34
Đêm khuya, ta lại đến Chương Đài Cung, nghĩ rằng, biết đâu một ngày nào đó thành sẽ vỡ, đến lúc đó sẽ không thể gặp được Lục Thanh Lâm nữa.
Nhân lúc còn sống, gặp nhau nhiều thêm chút cũng tốt.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Lục Thanh Lâm ngồi đó, uy nghiêm như ngày đầu gặp mặt.
“Sao không đi?”
Lục Thanh Lâm nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh.
Ta chỉnh sáng ngọn đèn một chút, nhẹ giọng nói:
“Đi đâu?”
“Đi đâu cũng được, ở lại chỉ có con đường chết. Đi rồi mới có thể sống tiếp.”
Ta nhẹ nhàng đậy nắp đèn:
“Nhưng ta không muốn đi.”
“Tại sao?”
“Chàng nói muốn cưới ta, chàng còn chưa cưới ta. Ta ngốc, nhưng chuyện này, chàng không được lừa ta.”
Lục Thanh Lâm hồi lâu không nói, một lát sau đột nhiên cất lời:
“Tống Tri Vi, nàng đi đi, người ta muốn cưới vốn không phải nàng.”
Ta “ừm” một tiếng, quay đầu mỉm cười với hắn:
“Vậy phải làm sao? Tống Tri Hi sẽ không gả cho chàng, chàng chịu ủy khuất một chút đi.”
Lục Thanh Lâm lạnh mặt, lần đầu tiên nổi giận với ta:
“Nhưng ta cũng không muốn cưới nàng, nàng ngốc như vậy…”
Ta không muốn nghe hắn nói tiếp, liền lao đến che miệng hắn. Từ phản kháng đến chấp nhận, rồi đến đáp lại, đó chính là tâm trạng của Lục Thanh Lâm.
Hắn ôm ta, hôn đến nước mắt trào ra, nhưng vẫn không nỡ buông.
Ta ngốc, nhưng lời giả dối đó, ta không tin. Ta chỉ tin cảm giác của mình, chỉ tin những gì mình luôn tin tưởng.
Lục Thanh Lâm yêu ta, ta cũng yêu hắn.
Hắn hy vọng ta sống, ta cũng không muốn hắn chết một mình.
35
Ngày thành bị phá, ta và Lục Thanh Lâm đứng trên cổng thành.
Nước mất nhà tan, hắn thà chết cũng không muốn rời bỏ bách tính để tự mình trốn sống.
Trước đó, hắn đã thả tất cả thái giám, thị vệ trong cung đi, chỉ còn lại Đại thái giám nhất quyết ở lại. Hoàng cung này giờ đã thành một tòa thành trống.
Khi kỵ binh Đại Uyển phá cửa thành, quân Trấn Nam từ bốn phía đổ ra, tay Lục Thanh Lâm nắm chặt lấy tay ta.
Một bóng người trong y phục đỏ rực, hiên ngang cầm trường thương đứng trên cổng thành, nàng giương cao lá cờ của quân Trấn Nam trong tay.
Nàng quay lại nhìn ta một cái, khuôn mặt giống hệt ta, nhưng lại nở một nụ cười rạng rỡ sinh động.
Nước mắt ta tuôn rơi không kìm lại được.
Đồ ngốc, tại sao lại không chạy?
Nàng hét lớn một tiếng, dẫn quân lao lên chém giết.
Tay vung đao, giết được nhiều binh lính Đại Uyển. Nhưng những toán lính ùn ùn kéo đến, giết mãi không hết.
Quân Trấn Nam không nhiều, nhưng từng người đều liều mạng mà đánh.
Một mũi tên sắc nhọn bay đến chỗ ta, không thể tránh được. Lục Thanh Lâm che chắn trước người ta, ôm chặt ta vào lòng. Máu tươi ấm nóng của hắn phun đầy mặt ta.
“A Vi, ta lừa nàng rồi, ta rất muốn cưới nàng, rất muốn, rất muốn.”
Ta gật đầu, hôn lên má Lục Thanh Lâm:
“Ta biết.”
Lục Thanh Lâm mềm nhũn dựa vào lòng ta, từng dòng máu tươi trào ra, rồi dần dần không còn tiếng động nào nữa.
Tim ta chết lặng, mắt nhìn mãi vào bóng dáng đỏ rực kia. Lúc này nàng đã kiệt sức, bị vô số trường thương xuyên qua người, treo lên không trung.
Nàng quay đầu nhìn ta, thốt ra hai chữ:
“Tự tận.”
Trấn Nam Tướng phủ, đời đời là kiêu hùng, không có chuyện cầu sống, càng không chịu nhục.
Ta cõng thi thể Lục Thanh Lâm trên lưng, dốc sức bò lên cổng thành.
Khi kỵ binh Đại Uyển xông vào đại điện, ta cùng Lục Thanh Lâm nhảy từ cổng thành xuống.
Lục Thanh Lâm, kiếp này chàng chưa cưới ta, kiếp sau đừng quên.