Sau khi đánh ngã ta vào vòng luân hồi, Diêm Vương phát điên rồi.
Ta là người yêu của Diêm Vương Phong Diễn, đã yêu hắn suốt ba nghìn năm. Nhưng lòng hắn lạnh lẽo như điện Diêm Vương, chưa bao giờ yêu ta.
Chỉ vì sự ghen ghét và hãm hại của muội muội ta, mà Phong Diễn đã ép buộc ta vào vòng luân hồi.
Khi ta trở lại sau chín kiếp luân hồi, hắn hỏi:
“Hi Nguyệt, nàng có biết sai không?”
Ta sai rồi.
Sai vì đã yêu chàng.
Vì thế lần này, ta quyết định rời đi.
Nguyện tự hủy ký ức, tự bước vào vòng luân hồi!
Nguyện chúng ta kiếp kiếp đời đời không còn gặp lại!
Nhưng vì cớ gì chàng lại bỏ cả vương vị mà đuổi theo ta?
1
Ta đứng trước đá Vong Sinh của địa phủ.
Nhìn lại những gì ta đã trải qua, lòng ta thoáng chốc thất thần.
Ta vốn là con gái của Chuyển Luân Vương, nhưng lại bị Diêm Vương và huynh trưởng lợi dụng quyền thế, đẩy xuống Tam Đạo, biến thành súc sinh, trải qua chín kiếp luân hồi.
Cuối cùng ta trở thành trò cười cho các quý nữ địa phủ.
Bên cạnh, huynh trưởng Sở Trần lộ rõ vẻ khó chịu.
“Hà tất phải giả bộ, chẳng qua là để muội trải qua chín kiếp luân hồi, biến thành súc sinh mà thôi.”
“Muội hãm hại Sở Linh, đây chỉ là sự trừng phạt dành cho muội. Mau đi đi, đừng để Diêm Vương chờ lâu!”
Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ tranh cãi với huynh ấy. Nhưng hôm nay, ta đã không còn là vị quý nữ địa phủ ngày xưa nữa.
Ta cúi đầu đáp lời.
“Ta hiểu rồi.”
Nhưng cuối cùng, ta vẫn chậm một bước.
Sở Trần khó chịu liền trực tiếp thi triển pháp thuật, kéo thần hồn của ta rời đi.
Vừa mới trải qua chín kiếp luân hồi, thân thể và thần hồn của ta đều vô cùng yếu ớt. Dưới sức mạnh của pháp lực mạnh mẽ của huynh ấy, ta cảm giác như thần hồn sắp tan biến.
“Ah…”
Ta kêu lên một tiếng thê thảm đầy đau đớn, nhưng Sở Trần chẳng hề quan tâm chút nào.
Khi bước vào điện Diêm La, Sở Trần lại thi triển pháp thuật, xiềng xích ta.
Huynh ấy rõ ràng là đang muốn làm nhục ta.
Dưới sự kéo dẫn của pháp lực, ta không thể kháng cự, bị ép bay vào trong điện Diêm La, mang theo xiềng xích mà nặng nề quỳ xuống trước đại điện.
Ta nhìn thấy Phong Diễn đang ngồi trên vương vị.
Mọi người đều biết, Trưởng nữ của Chuyển Luân Vương – Sở Hi Nguyệt, đã điên cuồng yêu thương thế tử của Diêm Vương suốt ba nghìn năm, công khai tuyên bố không lấy ai ngoài chàng.
Thế nhưng, trái tim của Phong Diễn, giống như điện Diêm La này, mãi mãi lạnh lùng âm u, chưa từng ban cho ta dù chỉ một chút ấm áp.
Sau trăm năm, chàng đã kế vị, trở thành vị Diêm Vương tôn quý nhất trong mười điện của địa phủ. Quyền lực của chàng vượt lên trên cả phụ thân và huynh trưởng ta, cũng trở nên uy nghiêm hơn trước đây rất nhiều, khiến ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Khi Phong Diễn nhìn thấy ta, vẻ mặt của chàng đầy sự không hài lòng.
“Sở Hi Nguyệt, vì sao ngươi trở lại địa phủ?”
Ta sợ hãi đáp lời:
“Thưa Diêm Vương đại nhân, ta đã hoàn thành chín kiếp luân hồi mà ngài phán xét, nay có thể quay về địa phủ.”
“Phải không?”
Chàng lạnh lùng liếc mắt một cái, uy áp vô tận lập tức tràn tới, ép ta không thể quỳ vững, ngã sụp xuống đất.
“Sở Hi Nguyệt, bổn vương cảnh cáo ngươi, lần này quay về địa phủ, đừng bao giờ gây sự với Sở Linh nữa, nếu không, ta nhất định khiến ngươi hồn phi phách tán.”
Chàng chưa nói hết lời, ta đã kinh hãi dập đầu liên tục:
“Không dám nữa, ta không dám nữa.”
Ta thực sự không dám nữa.
Ngày đó, chỉ dựa vào một lời nói của Sở Linh, Phong Diễn lúc còn là thế tử đã chọn tin nàng ta, lập tức dùng quyền lực phán ta chín kiếp luân hồi.
Ta còn lý do gì để dám chống lại?
Ta nào dám kêu oan cho bản thân?
Nhìn thấy biểu hiện đầy hèn mọn như thế của ta, đám Âm Soái, Phán Quan, Công Tào trong điện Diêm La đều bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Không ngờ, trưởng nữ cao quý của Chuyển Luân Vương ngày xưa cũng có hôm nay.”
“Chắc hẳn là nghe nói Diêm Vương đại nhân và tiểu thư Sở Linh đã có hôn ước, nàng ta vẫn chưa chịu chết tâm, lại đến đây quấy rối.”
“Hừ, chỉ dựa vào nàng ta sao? Dù có đeo bám suốt ba nghìn năm, cũng chưa bao giờ chiếm được lòng Diêm Vương đại nhân!”
Nghe những lời này, lòng ta càng thêm xót xa.
Điện Diêm La nghiêm trang, nếu không có sự ngầm cho phép của Phong Diễn, ai dám to gan lớn miệng trong điện?
Ta quỳ rạp xuống, cúi đầu đập trán xuống đất, run rẩy nói:
“Diêm Vương đại nhân, trước kia là ta không biết trời cao đất rộng, quấy rầy ngài không dứt. Từ nay về sau, ta không dám làm phiền ngài nữa. Ngày ngài và Sở Linh muội muội thành thân, ta sẽ chân thành gửi lời chúc phúc.”
Sắc mặt Phong Diễn đột nhiên thay đổi:
“Ngươi nghĩ rằng, ngươi chịu phạt rồi quay lại thì mọi tội lỗi trước đây có thể xóa bỏ sao?”
Ta toàn thân run rẩy, chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng của chàng ra lệnh:
“Ban cho Sở Hi Nguyệt, một trăm trượng hình!”
Đây không phải là trượng hình bình thường, mà là “Diệt Thần Trượng” – mỗi cú đánh đều gần như có thể đánh tan thần hồn của ta, khiến ta hồn phi phách tán.
Nhưng đám tiểu quỷ hành hình lại kiểm soát sức mạnh rất tốt, khiến ta vẫn giữ được thần hồn, sống dở chết dở.
Khi ta chịu xong hình phạt, điện Diêm La nghiêm trang đã vắng tanh, không còn một ai. Sở Trần cũng đã bỏ mặc ta, chỉ còn lại mình ta cô độc trở về điện Chuyển Luân.
Trên con đường hoang vu, vô số u hồn, lệ quỷ lang thang, chúng nhìn thấy ta, liền lao tới cắn xé thần hồn ta. Ta đã yếu ớt không thể chống cự, thần hồn dần bị suy yếu.
Con đường vốn không dài, giờ đây lại như bị người thi triển thuật pháp, trở nên vô tận.
Ta lảo đảo đi suốt mười năm, vẫn như không tìm thấy điểm cuối.
2
Trong lúc bị lệ quỷ gặm nhấm, thần hồn ta rối loạn, vô vọng nhớ về quá khứ.
Khi đó, ta bị hãm hại, bị vu khống là đã trọng thương Sở Linh. Phong Diễn tự mình phán xét, đẩy ta vào chín kiếp luân hồi.
Cha mẹ và huynh trưởng, những người đáng lý phải bảo vệ ta, đều ngầm đồng ý với kết cục này.
Cuối cùng, khi bị phán đày xuống nhân gian đạo để đầu thai, ta lại bị đám âm binh âm tướng tự ý đẩy xuống Tam Đạo.
Trong suốt thời gian ở súc sinh đạo, ngạo quỷ đạo và địa ngục đạo, ta phải chịu đủ mọi loại cực hình và tra tấn phi nhân tính.
Mỗi khi ta đầu thai, đều có tà ma đến công kích thể xác và thần hồn ta, vô số lần ta suýt chút nữa thì tan biến hoàn toàn.
Khi lần đầu luân hồi tại súc sinh đạo kết thúc, ta đã từng cầu cứu Phong Diễn. Khi ấy, chàng đứng cao cao tại thượng, hỏi ta:
“Ngươi biết sai chưa?”
Ta từng nghĩ rằng mình bị oan, ta không sai. Ta lớn tiếng khẳng định rằng ta bị hãm hại! Nhưng đổi lại đó là những lần luân hồi càng thê thảm hơn, cùng với những cực hình độc ác hơn.
Sau lần thứ tư luân hồi trong ngạ quỷ đạo, ta đã mềm lòng.
Khi gặp lại Phong Diễn, ta thừa nhận đó là lỗi của ta.
Ta giả dối sám hối, nói rằng ta không nên làm tổn thương Sở Linh, làm tổn thương người mà chàng yêu quý. Ta cầu xin chàng tha cho ta, đừng để ta phải tiếp tục luân hồi.
Nhưng điều nhận được vẫn chỉ là cơn giận dữ của Phong Diễn.
“Đã biết ngày hôm nay, cớ sao lại làm tổn thương Sở Linh từ đầu!”
Và hình phạt càng thêm khắc nghiệt.
Từ đó ta hoàn toàn mất hết hy vọng.
Sau lần luân hồi thứ năm, ta không còn muốn gặp lại Phong Diễn nữa.
Mỗi lần luân hồi kết thúc, điều đầu tiên ta làm khi trở lại địa phủ là lập tức đến cầu Nại Hà, lặng lẽ xếp hàng chờ đợi luân hồi tiếp theo.
Có lẽ vì vậy, Phong Diễn mới không biết rằng ta đã hoàn thành chín kiếp luân hồi.
……
Gió âm u ngày càng mạnh, thân thể ta chao đảo, thần hồn ta yếu ớt như ngọn nến trước gió. Bước chân ta loạng choạng, ta nhận ra những lệ quỷ đang cắn xé thần hồn ta dần ít đi.
Ngẩng đầu lên, hóa ra ta đã đứng trước điện Chuyển Luân tự lúc nào.
Nơi này là chốn cư ngụ của phụ thân ta – Chuyển Luân Vương. Nhưng cửa điện đóng chặt, dù ta đã gõ cửa hồi lâu mà không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Cuối cùng vì đã kiệt sức, ta không thể chống đỡ nổi nữa, ngã xuống và thiếp đi.
Trong giấc mộng, ta vẫn là nữ nhi vô ưu vô lo thuở nào.
Ta gặp lại phụ vương, vẻ ngoài uy nghiêm nhưng thực chất luôn từ ái. Ta còn thấy mẫu thân yêu thương ta và huynh trưởng luôn che chở cho ta.
Và cả… Phong Diễn, dù tỏ ra vô cùng khó chịu với ta, nhưng lại luôn âm thầm quan tâm đến ta.
….
Rốt cuộc từ khi nào, tất cả bỗng nhiên đã thay đổi?
Là từ lúc muội muội Sở Linh dần trưởng thành, từ cái nhìn ngưỡng mộ đầy đam mê và sự đố kỵ mà nàng dành cho Phong Diễn chăng?
Đáng tiếc, khi đó ta chỉ chăm chăm vào Phong Diễn, ta không hề nhìn thấy sự độc ác trong mắt Sở Linh.
Mọi thứ đã quá muộn rồi, không thể quay lại nữa!
Trong giấc mộng, ta rơi lệ không ngừng. Giấc ngủ này kéo dài thật lâu, tựa như còn dài hơn một kiếp luân hồi.
Khi ta yếu ớt mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt uy nghiêm và lạnh lùng của phụ vương. So với người cha từ ái trong giấc mộng, ánh mắt của ngài lúc này không còn chút tình thương nào.
Ngài mở lời bằng câu nói mà ta vô cùng quen thuộc, nhưng cũng đầy lạnh lùng.
“Ngươi còn dám ức hiếp Sở Linh nữa không?”
Ta sợ hãi đáp:
“Con đã biết sai rồi, sẽ không dám tái phạm nữa.”
Mẫu thân bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy ta.
“Biết sai mà sửa, không gì tốt hơn. Con à, trăm năm khổ cực này con không chịu uổng phí đâu, nhưng con phải hiểu lòng cha và mẫu thân, tất cả đều vì muốn tốt cho con thôi.”
Nước mắt ta không kìm được nữa, từng giọt lớn lăn dài xuống má.
Huynh trưởng Sở Trần thì vẫn khó chịu.
“Đừng có làm ra vẻ đáng thương như thế, chẳng qua là chịu chút khổ sở thôi, có gì mà ấm ức? Để ta xem xét thần hồn của muội.”
Huynh ấy định nhìn thấu thần hồn ta, thấy vậy ta vội vàng ngăn lại.
Bên cạnh đá Vong Sinh, huynh ấy đã thấy một phần ký ức không thể chịu nổi của ta. Nhưng so với những nhục nhã mà ta thực sự đã phải chịu đựng, điều đó chẳng đáng là gì.
Ta không muốn toàn bộ những ký ức đen tối trong chín kiếp luân hồi phơi bày trước mặt họ. Điều đó chẳng khác gì việc lột trần ta, trói vào cột đá cho người ta quất roi, hứng chịu sự sỉ nhục cả.
“Không sao thì nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân đi, nhìn ngươi bây giờ thật là vô lễ!”
Phụ vương lại lên tiếng, ta yếu ớt cúi đầu cáo lui.
Về đến phòng, chút kiên cường cuối cùng của ta cũng như thủy triều rút đi. Những ký ức khốn khổ của chín kiếp luân hồi không ngừng dày vò trong tâm trí ta, ta không thể chịu đựng nổi nữa.
Trong cơn hoảng hốt, ta thấy có người bước vào phòng, ta tưởng đó là tà ma đến để tấn công và làm hại ta. Theo bản năng, ta quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
“Ta thực sự biết sai rồi, xin đừng làm hại ta nữa!”
Nhưng bên tai, ta nghe thấy giọng giận dữ của huynh trưởng Sở Trần.
“Sở Hi Nguyệt, muội lại phát điên cái gì nữa!”