3
Thần hồn ta dao động dữ dội, ta phun ra ngụm máu tươi rồi ngất lịm.
Ta lại tỉnh dậy lần nữa, nhận ra mình đang ở trong Dưỡng Hồn Trì của dược đường.
Không rõ ai đã đưa ta đến đây.
Dưỡng Hồn Trì linh lực dồi dào, nhưng cũng không thể khôi phục được thần hồn đã gần như tan vỡ của ta.
Ta biết mình đang cận kề cái chết, liền cố gắng đi tới dược đường gần đó để đổi lấy bảo vật, nhằm chữa trị thần hồn.
Nực cười thay, đường đường là trưởng nữ của Chuyển Luân Vương, vậy mà bây giờ, ta lại không có bất kỳ thứ gì có giá trị.
Không còn cách nào khác, ta đành phải đổi lấy một vài bảo vật cấp thấp để miễn cưỡng giữ cho thần hồn không bị tiêu tan.
Đúng lúc đó, ta nhìn thấy Phong Diễn, bên cạnh chàng là Sở Linh.
“Tỷ tỷ cũng ở đây sao, thật là khéo quá.”
Sở Linh giống như một con chim sơn ca vui vẻ, bay đến trước mặt ta.
“Tỷ tỷ ơi, hình như thần hồn của tỷ bị thương nặng, nhất định phải dùng bảo vật dưỡng hồn mới có thể chữa lành. Ta tình cờ có một viên Hỗn Độn Thiên Châu, bảo vật chí tôn của địa phủ. Hay là ta cho tỷ mượn dùng một chút nhé…”
Ta còn chưa kịp đáp lời, nàng ta đã như nhớ ra điều gì, vỗ trán đầy vẻ hối hận:
“Ai ya, nhưng không được rồi, đây là tín vật đính ước mà Diêm Vương đại nhân tặng cho ta, thật không tiện cho người khác mượn đâu.”
Nghe vậy, ta không tự chủ mà nhìn về phía Phong Diễn, lại vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của chàng. Ta giật mình kinh hãi, nhớ lại lời hứa của mình với chàng, vội vàng tránh ánh mắt ấy.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý chạm mặt các người. Ta sẽ đi ngay, sau này sẽ không dám xuất hiện trước mặt các người nữa.”
Nói lời xin lỗi, ta hoảng loạn bỏ chạy.
Khi chạy ngang qua Phong Diễn, ta cảm thấy ánh mắt băng lạnh của chàng như muốn xuyên thấu thần hồn ta, nhìn thấu mọi ký ức nhục nhã, đen tối nhất mà ta không muốn bất kỳ ai biết đến.
Đó là những cơn ác mộng của chín kiếp luân hồi!
Súc sinh đạo, ngạo quỷ đạo, địa ngục đạo, ta đã trải qua đủ cả chín vòng.
Cơ thể ta run rẩy vì sợ hãi.
Chàng là Diêm Vương, chàng có sức mạnh thông thiên! Huống chi ta lúc này yếu ớt vô cùng, không cách nào bảo vệ thần hồn của mình, chỉ cần chàng muốn, chàng có thể nhìn thấy tất cả!
Nhưng may mắn thay, Phong Diễn cuối cùng cũng không tra xét thần hồn ta.
Ta lảo đảo rời khỏi dược đường, vừa bước ra cửa thì gặp Sở Trần.
“Dưỡng hồn xong rồi?”
Huynh ấy nhíu mày hỏi.
Có vẻ như chính Sở Trần đã đưa ta vào Dưỡng Hồn Trì, cứu sống ta. Nhưng ta còn chưa kịp nói lời nào, huynh ấy đã lạnh lùng nói tiếp:
“Phụ vương năm xưa từng hứa với Tần Quảng Vương, rằng trong hai người con gái, nhất định sẽ có một người kết duyên với thế tử của Tần Quảng Vương. Giờ Sở Linh đã đính hôn với Diêm Vương đại nhân, vậy việc kết duyên với thế tử của Tần Quảng Vương chỉ có thể là ngươi. Cho nên ngươi không cần cảm ơn ta, vì ngươi không thể chết.”
Hóa ra là như vậy.
Ta lặng lẽ gật đầu, vốn dĩ ta không nên đặt thêm bất kỳ kỳ vọng nào vào huynh trưởng.
“Còn một chuyện nữa!”
Sở Trần cảnh cáo ta bằng ánh mắt sắc lạnh:
“Vừa rồi ngươi hẳn cũng đã thấy, Diêm Vương đại nhân cùng muội muội xuất hiện ở dược đường. Dù không biết Diêm Vương đại nhân đến vì việc gì, nhưng tấm lòng ngài ấy dành cho muội muội thì không cần nghi ngờ gì nữa.
Ta cảnh cáo ngươi, đừng có nuôi bất kỳ ảo vọng nào về Diêm Vương đại nhân.Nếu ngươi dám can thiệp vào hôn sự của muội muội và đại nhân, dù ngươi cũng là muội muội của ta, ta vẫn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Những lời đe dọa của Sở Trần lại khiến ta đột nhiên tràn đầy nỗi oán hận.
Muội muội?
Huynh à, huynh vẫn còn nhớ rằng, ta thực sự cũng là muội muội của huynh sao!
Nhưng ta có thể làm gì đây?
Năm xưa, phụ vương và Diêm La Vương cùng Tần Quảng Vương giao tình thâm hậu, nên về sau mới có những cuộc hôn ước với con cháu của họ.
Cũng bởi vì lời hứa giữa phụ vương và Diêm La Vương thúc thúc, ta mới tự xem mình là người yêu của Phong Diễn, bám lấy chàng không rời, cuối cùng chọc giận chàng, dẫn đến tai họa hôm nay.
Sở Trần nói đúng, hôm nay Phong Diễn đưa Sở Linh tới đây, chẳng phải là để cho ta thấy sự sủng ái của chàng đối với nàng sao?
Thôi vậy, nếu đã như thế, ta sẽ cho Phong Diễn thấy quyết tâm ra đi của ta!
Ta trở về điện Chuyển Luân, thấy mẫu thân đang lo liệu chuyện hôn sự của ta, bà trông có vẻ lo lắng.
Thế tử Tần Quảng Vương – Tần Dịch, vốn là kẻ phong lưu, nổi tiếng ăn chơi bậc nhất địa phủ. Sau khi biết về quá khứ chín kiếp luân hồi của ta, hắn chẳng hề để mắt đến ta.
Ta không muốn khiến mẫu thân khó xử thêm nữa, cũng không muốn làm họ thêm phiền lòng, nên ta đã trực tiếp tìm gặp Tần Dịch.
“Tần Dịch, ta chỉ cần danh phận chính phi, còn lại ta sẽ không can thiệp, ngươi cứ tự do. Cho dù quá khứ của ta có không đáng kể, nhưng dù sao ta vẫn là trưởng nữ của Chuyển Luân Vương. Kết hôn với ta, ngươi mới có cơ hội thừa kế vương vị của Tần Quảng Vương.”
Thực ra ta không hề quan tâm Tần Dịch – kẻ ăn chơi trác táng này có thể kế thừa vương vị hay không, cũng chẳng để ý đến việc mình có phải chính phi hay không.
Ta chỉ muốn Phong Diễn hiểu rằng, từ nay về sau ta sẽ không còn dây dưa với chàng nữa, và chỉ mong rằng từ giờ, ta có thể sống yên ổn.
Tần Dịch nheo mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, cân nhắc một lúc, rồi giọng hắn trở nên dịu hơn.
“Ngươi phải cùng ta diễn trò trước mặt các trưởng bối.”
“Không vấn đề gì.”
Ta đáp.
Không ngờ, ngay sau đó, hắn tiến tới, định ôm lấy ta. Ta tránh không kịp, bị Tần Dịch ôm chặt lấy.
Không ngờ cảnh này lại bị Phong Diễn, người đang đến tìm Tần Quảng Vương, nhìn thấy. Sắc mặt chàng tối sầm lại, ánh mắt nhìn ta đầy giận dữ.
“Sở Hi Nguyệt, ngươi thật không biết liêm sỉ!”
4
Phong Diễn không quan tâm đến sự hiện diện của Tần Dịch, cũng không để ý đây là Tần Quảng Vương phủ, ngay tại chỗ định kéo ta đi.
Tần Dịch vốn đã chẳng ưa gì Phong Diễn, lại là kẻ không sợ trời không sợ đất, liền lập tức đứng chắn trước mặt Phong Diễn.
“Diêm Vương thật có uy phong lớn, đến Tần Quảng Vương phủ của ta cũng dám lấy đi thế tử phi của ta.”
Lời nói của hắn khiến sắc mặt Phong Diễn càng thêm đen tối. Phong Diễn gằn giọng hỏi ta:
“Vậy ra Sở Hi Nguyệt ngươi đã tìm được nơi nương tựa, có tình mới rồi?”
Ta cắn chặt răng, gật đầu đáp lại.
“Diêm Vương đại nhân, từ nay ta sẽ là thế tử phi của Tần Quảng Vương phủ, phụ vương và mẫu phi của ta đã quyết định để ta thành hôn với Tần Dịch thế tử.”
Dù ta đã quyết tâm rời xa Phong Diễn, nhưng cũng sợ sự hiện diện của chàng sẽ khiến mọi người hiểu lầm, không phải lại chuốc thêm khổ sao? Chi bằng dứt khoát đoạn tuyệt để phòng hậu họa còn hơn.
Sắc mặt Phong Diễn tối sầm đến mức tưởng như có thể nhỏ nước, chàng nghiến răng, từng chữ một hỏi ta:
“Hi Nguyệt, ba nghìn năm qua, ngươi nói chỉ yêu ta, không lấy ai ngoài ta, thế thì bây giờ là chuyện gì đây? Chẳng lẽ giờ ngươi không còn yêu ta nữa sao?”
Ta không ngờ Phong Diễn sẽ hỏi như vậy, bất giác sững sờ.
Tần Dịch tiến lên một bước.
“Đủ rồi, Diêm Vương đại nhân, ngài đừng quá đáng!”
Lời nói của hắn lập tức bị cơn thịnh nộ gần như điên cuồng của Phong Diễn đáp lại.
“Hỗn xược! Bổn vương đang nói chuyện, ngươi – một thế tử nhỏ nhoi của vương phủ – có tư cách gì xen vào? Ngay cả phụ thân ngươi – Tần Quảng Vương, nhìn thấy bổn vương cũng phải cung kính đấy!”
Tiếng gầm thét của Phong Diễn khiến Tần Dịch – một kẻ ăn chơi trác táng, lập tức cứng họng, hiện rõ vẻ sợ hãi.
Ta chỉ biết run sợ trong lòng.
Phong Diễn sẵn sàng đắc tội với Tần Quảng Vương chỉ để trách tội ta, ta biết phải trả lời thế nào đây?
Ta nhớ lại những sự việc xảy ra năm đó, trước khi ta bị chàng phán đẩy vào chín kiếp luân hồi. Phong Diễn từng tuyên bố trước mặt mọi người rằng ta không xứng để yêu chàng.
Khi ấy, ta ngày đêm phiền não vì những lời ấy.
Ta đã cố gắng hết sức để tiếp cận Phong Diễn, làm mọi cách để lấy lòng chàng, mong rằng một ngày nào đó chàng sẽ hiểu tấm chân tình của ta và yêu ta.
Nhưng đổi lại, Phong Diễn chỉ thấy ta phiền phức, chán ghét sự bám riết của ta, và đã từng trấn áp ta dưới địa ngục suốt ba ngày.
Đáng hận thay, ta lại ngu muội đến mức tin rằng đó chỉ là thử thách mà Phong Diễn dành cho ta.
Ta thậm chí đã từng âm thầm suy đoán rằng, Phong Diễn chỉ giam ta ba ngày rồi thả ra, vì trong lòng chàng vẫn còn thích ta, không nỡ nhìn ta chịu khổ trong địa ngục.
Bây giờ nghĩ lại những ngày tháng thê thảm dưới địa ngục ấy, ta không khỏi rùng mình.
Ta đúng là bị mù quáng vì tình mà!
Ta vẫn còn nhớ, sau khi thoát khỏi địa ngục, Phong Diễn đã nghiêm khắc cảnh cáo ta rằng, nếu còn dám yêu chàng nữa, nhất định sẽ chịu trừng phạt nặng hơn. Vậy mà ta vẫn giữ hy vọng hão huyền, cho đến khi nhận lấy bài học chín kiếp luân hồi.
Cho nên bây giờ ta nào dám đi vào vết xe đổ đó lần nữa chứ?
Ta vội vàng đáp:
“Diêm Vương đại nhân, năm đó ta trẻ người non dạ mới dám lớn tiếng nói yêu ngài. Từ nay về sau, ta không dám yêu ngài nữa, xin hãy buông tha cho ta.”
Ánh mắt Phong Diễn dường như bừng bừng ngọn lửa giận, chàng vươn tay bóp lấy cổ họng ta.
Thấy tình thế nguy hiểm, Tần Dịch vội vàng bước lên can ngăn:
“Diêm Vương đại nhân, hãy bình tĩnh! Nàng là trưởng nữ của Chuyển Luân Vương, không thể chết được!”
Phong Diễn chỉ phẩy tay, Tần Dịch bị hất bay xa hàng chục mét, va vào tường khiến bức tường của thế tử phủ sụp đổ. Trong khoảnh khắc tiếp theo, Phong Diễn đã mang ta biến mất khỏi đó.
Khi hiện ra lần nữa, ta và chàng đã ở trên đỉnh núi, xung quanh chỉ có hai chúng ta. Phong Diễn như người điên, bóp chặt cổ ta.
“Sở Hi Nguyệt, bổn vương cho ngươi một cơ hội nói thật, ngươi rốt cuộc còn yêu ta hay không?”
Ta ra sức lắc đầu.
“Không yêu nữa, không dám yêu! Cũng không muốn yêu!”
Lời nói của ta khiến cơn thịnh nộ của chàng càng thêm bùng phát. Chàng lập tức vận dụng pháp lực.
Trong khoảnh khắc, gió nổi mây vần, trời đất biến sắc, toàn bộ địa phủ chìm trong bóng tối u ám.
Dưới sức mạnh khủng khiếp của chàng, ta hoàn toàn không có khả năng chống đỡ. Hơi thở của ta mong manh, thần hồn yếu ớt đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.