9
Khi ta trở về Đào Lâm, sư phụ đã quay lại.
Chúng ta không nói chuyện với nhau, người trồng hoa của người, ta phơi thuốc của ta.
Đôi khi người làm đổ món ăn ta nấu, rồi cằn nhằn rằng đến lợn cũng không thèm ăn.
“Lợn không ăn, mà người lại béo thêm hai, ba cân.”
“Nhạn đầu, tiểu phu quân của con sống chết ra sao rồi?
Hôm qua ta nghe dân làng đi hái thuốc trong rừng nói, kinh thành có biến lớn, máu chảy thành sông, nhiều người chết lắm.”
Tay ta khựng lại, rồi tiếp tục hái hoa.
Sư phụ thấy ta không phản ứng, có lẽ cảm thấy nhàm chán, bắt đầu nói quá lên:
“Hay là ta phái người đến lấy xác của hắn về, để ta khâu vá lại, chắc chắn còn quyến rũ hơn cả trước đây.”
Ta không thèm để ý đến người, tiếp tục hái hoa.
“Con đi kinh thành một chuyến, trở về lại càng nhàm chán hơn, đùa cũng không buồn cười nữa, thật là vô vị.”
Bỗng nhiên, một đàn chim bay vụt lên từ ngoài Đào Lâm, ta ngây người nhìn ra xa.
Chim ngoài rừng là do sư phụ nuôi, không ai dám xông vào Đào Lâm, trừ khi là…
Sư phụ phía sau cười khẩy: “Thằng nhóc chết tiệt kia lại dám làm kinh động đến chim của ta.”
Ta không kìm được, bước đi về phía ngoài rừng.
Sâu trong Đào Lâm, đất trời yên tĩnh, Tề Diễm vận bạch y, đứng đó, tay chắp sau lưng, giữa đôi mày là ánh sáng dịu dàng, nụ cười dần lan tỏa.
“Lấy thân báo đáp ân tình.”
Hết.