Sau khi lo liệu xong hậu sự cho tổ mẫu, ta mang theo tín vật đính ước, tiến vào kinh thành tìm người thân, thực hiện hôn ước đã định từ thuở thiếu niên.
Vào ngày đại hôn, ta bị lũ sơn tặc bắt cóc.
Ta trải qua cửu tử nhất sinh quay về Hầu phủ, nhưng lại bị phu nhân Hầu phủ gán cho cái danh “thất trinh” và bị đuổi khỏi nơi đó.
Trước mặt mọi người, ta đã cắt đứt tình nghĩa với Hầu phủ:
“Ta đã trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát khỏi cõi chết, vậy mà Hầu phủ đến nay chưa có một lời an ủi, lại còn muốn đuổi ta đi.
Với gia phong như vậy, không phải là Hầu phủ muốn đuổi ta, mà chính là ta muốn từ hôn!”
Sau đó tại từ đường, ta lần đầu gặp vị hôn phu của mình, thế tử cao quý xuất trần, nhưng đôi mắt hắn lại đỏ hoe:
“Phu nhân, ta tuyệt đối không từ bỏ nàng.”