Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐOẠN TUYỆT CHỐN THANH LÂU Chương 7 ĐOẠN TUYỆT CHỐN THANH LÂU

Chương 7 ĐOẠN TUYỆT CHỐN THANH LÂU

9:19 chiều – 10/09/2024

16

Khi ta tỉnh lại, xung quanh đã yên tĩnh, chỉ còn Phúc Quả đứng bên giường, phe phẩy quạt với vẻ lo lắng.

Sau cơn náo loạn, mọi chuyện cũng đã sáng tỏ.

Trịnh Ý Nhi thực sự đã bị sát hại ngay sau khi sinh hạ tiểu hoàng tử. Khi trở về nhà thăm cha mẹ, nàng bị chính thừa tướng và đại tiểu thư Trịnh Vũ Liên mưu hại. Thừa tướng đã dùng bí thuật tráo đổi khuôn mặt của Trịnh Vũ Liên và Trịnh Ý Nhi.

Trịnh Vũ Liên từng thề nguyền chung thân với một thư sinh nghèo dưới trướng thừa tướng, nhưng thư sinh đó lại phản bội, yêu một kỹ nữ trong kỹ viện.

Trịnh Vũ Liên giết chết cả hai, nhưng bản thân lại bị thương và không thể có con.

Sau khi tráo mặt để trở thành Trịnh Ý Nhi, để bảo vệ ân sủng, nàng đã không ngần ngại cho Tạ Nguyên Thần uống thuốc tuyệt tự mỗi tháng.

Cuối cùng, phủ thừa tướng bị Tạ Nguyên Thần hạ lệnh tru di cửu tộc, ba ngày sau xử trảm.

Còn ta, đã mang thai hơn một tháng.

Ta nhớ lại đêm hôm đó, khi người đàn ông say rượu xông vào viện của ta, tay ta vô thức đặt lên bụng, môi nở một nụ cười nhẹ.

17

Đoàn người nhanh chóng trở về hoàng cung.

Tạ Nguyên Thần bận rộn xử lý triều chính nhiều ngày liền, nhưng vẫn sai người mang đến cho ta vô số phần thưởng và bổ phẩm.

Tạ Dụ Chước thì không để lại lời nào, chỉ lặng lẽ dẫn quân trở về biên cương.

Trước ngày Trịnh Ý Nhi bị xử trảm, ta lặng lẽ sai người đánh tráo, thả nàng ta ra ngoài.

Ta khắc lên má nàng ta hai chữ “tiện nhân” và khắc thêm ba chữ tương tự lên thân thể, rồi gửi nàng đến một kỹ viện mà ta đã chuẩn bị riêng.

Nơi đó chỉ tiếp đón những tên ăn mày và dân lưu lạc, ai cũng có thể vào bất cứ lúc nào.

Mỗi lần Trịnh Ý Nhi tiếp khách, sau đó người đàn ông ấy sẽ rạch một vết trên mặt nàng.

Khi ta gặp lại thì nàng ta đã mất dần lý trí, cả người bẩn thỉu, trên mặt chằng chịt những vết sẹo.

Nhìn thấy ta, mắt nàng ta lóe lên sự thù hận và sát ý.

“Tiện nhân, ta và ngươi không thù không oán, cớ sao ngươi lại hại ta! Dù ta có làm ma, ta cũng không tha cho ngươi!”

Ta đứng trước nàng, cúi xuống, nhìn nàng từ trên cao, chân đạp lên mu bàn tay nàng, nghiền mạnh hai lần, rồi cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh:

“Ngươi còn nhớ Yên Vũ Lâu chứ? Ta xuất thân từ Yên Vũ Lâu, chính ngươi đã sai người đến làm nhục và giết hại toàn bộ những người trong đó, rồi treo xác họ lên cổng thành để thị chúng. Ngươi nói xem, ta có lý do để hại ngươi không?”

Ta bật cười.

“Yên tâm đi, khi ngươi đã hầu hạ đủ những tên đàn ông kia, ta sẽ tự tay kết liễu ngươi, rồi treo ngươi lên cổng thành. Sau đó, ta sẽ ném ngươi xuống bãi tha ma. Ngươi thấy thế nào? Đó mới là chỗ ngươi nên thuộc về.”

Trịnh Ý Nhi điên cuồng lao về phía ta, nhưng trải qua những đợt hành hạ về thể xác kia, nàng ta đã quá kiệt sức.

Ta rút dao găm, lao tới cắt đứt lưỡi nnàng ta.

Máu tươi lập tức bắn ra, đó là cách ta dâng tế linh hồn mẫu thân.

Khi ta rời đi, thoáng nghe tiếng đám ăn mày gấp gáp lao vào trong.

18

Mấy tháng trôi qua, bụng ta ngày càng lớn.

Tạ Nguyên Thần biết rằng mình đã bị hạ thuốc tuyệt tự, đời này không thể có thêm con, nên bắt đầu nghi ngờ đứa trẻ trong bụng ta.

Cho đến khi Thái y viện và quỷ y đều khẳng định rằng ngày ta thụ thai trùng khớp với thời điểm ta được thị tẩm trong cung, và thai nhi là con trai, thì ngài mới tạm yên tâm.

Nhưng ta hiểu, lòng đế vương vốn đa nghi. Hạt giống nghi ngờ vẫn còn tồn tại.

Tuy nhiên, đứa trẻ trong bụng ta là đứa con cuối cùng của ngài, là hy vọng cuối cùng của ngài.

Dù gì thì tiểu hoàng tử đã bị Trịnh Ý Nhi hành hạ đến tàn tật, không thể làm hoàng đế.

Về sau, ngày nào hạ triều, Tạ Nguyên Thần cũng ở lại tẩm điện của ta, đối xử với ta càng thêm dịu dàng, thậm chí còn bỏ ra nhiều vàng bạc để mời quỷ y chăm sóc cho sức khỏe của ta và bảo vệ thai nhi.

Vài tháng sau, ta sinh non, hạ sinh hoàng tử.

Tạ Nguyên Thần cho người thử máu để xác nhận huyết thống, và lập tức phong hoàng tử làm thái tử.

Ta được sắc phong làm hoàng quý phi.

19

Hai năm trôi qua, sức khỏe của Tạ Nguyên Thần càng yếu đi dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của ta.

Trịnh Ý Nhi thì đã bị ta tra tấn đến mức không còn ra hình dạng con người từ một năm trước, rồi chính tay ta đã kết liễu nàng.

Ngày Tạ Nguyên Thần băng hà, là ngày ta cố ý chọn lựa từ trước.

Ta lấy ra những bức họa đã được bản thân cất giữ từ lâu, từng bức từng bức một, bày ra trước mặt Tạ Nguyên Thần, để hắn nhìn cho thật rõ.

Ở đó có mẫu thân ta, có Mai di, có Chân Nhị, và có tất cả những người ở Yên Vũ Lâu.

“Hoàng thượng có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân thiếp. Hoàng thượng hãy nhớ kỹ những gương mặt này.”

“Chỉ vì một câu nói của hoàng thượng năm xưa, mà năm mươi mạng người đã chết oan uổng. Thiếp chờ đến ngày này đã lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể đến đòi mạng hoàng thượng thay họ!”

Tạ Nguyên Thần nằm trên giường, ta không rời khỏi hắn nửa bước. Độc ta hạ suốt ba năm qua khiến hắn giờ đã không thể nhúc nhích, chỉ còn lại đôi mắt trợn trừng đang nhìn ta.

Khi thấy mối thù sắp được trả, lòng ta lại trở nên bình thản.

“À phải rồi, thiếp còn một chuyện chưa kịp nói với hoàng thượng. Trước đây, hoàng thượng luôn nghi ngờ Cảnh Nhi, cho rằng nó không phải con của hoàng thượng.”

Ta ghé sát tai hắn, khẽ cười và nói:

“Linh cảm của hoàng thượng quả thực rất chính xác. Cảnh Nhi không phải con của hoàng thượng. Một kẻ như hoàng thượng, làm sao xứng đáng có con nối dõi?”

“Thiếp sẽ để Cảnh Nhi vững vàng ngồi trên ngai vàng và trở thành một vị minh quân, không giống như hoàng thượng. Hoàng thượng có thể yên tâm mà xuống gặp mẫu thân thiếp dưới âm phủ rồi.”

Nghe vậy, đôi mắt Tạ Nguyên Thần trợn trừng, cả người co giật dữ dội, chỉ sau vài nhịp thở, ngài trút hơi thở cuối cùng ngay trước mặt ta.

Sau khi Tạ Nguyên Thần băng hà, tàn dư của thừa tướng định lợi dụng tiểu hoàng tử do Trịnh Ý Nhi sinh ra để ép hắn lên ngôi nhưng đã bị Tạ Dụ Chước bất ngờ dẫn quân về kinh trấn áp, chém đầu tại chỗ.

Tạ Cảnh Huyền, khi ấy mới hai tuổi, lên ngôi hoàng đế. Còn ta trở thành Thái hậu, nắm quyền nhiếp chính.

Tạ Dụ Chước sau khi khải hoàn từ biên cương, trở thành Nhiếp chính vương, phụ tá vị hoàng đế trẻ tuổi.

Mười sáu năm sau, khi Tạ Cảnh Huyền tròn mười tám tuổi, chính thức nắm toàn quyền triều chính.

Thái hậu xin được lên Vân Đài Tự để lễ Phật, còn Nhiếp chính vương trở thành Tiêu Dao Vương, không rõ tung tích.

Trong dân gian, thường có lời đồn về một nữ tử, đầu đội trâm ngọc, tự xưng là quỷ y, một lòng hành y cứu người, và bên cạnh nàng luôn có một hiệp khách giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, theo sát để bảo vệ nàng.