13
Những ngày ở sơn trang tránh nóng nhanh chóng kết thúc.
Lúc này, xe ngựa của ta và Vương gia đang dừng trước cửa Cố phủ.
Khi nhìn thấy ta, chủ mẫu vô cùng kinh ngạc.
Dù ta đang khoác trên mình lụa là gấm vóc, đầu đội đầy trang sức trân quý, nhưng đôi mắt của ta đang lạnh lẽo nhìn bà khiến bà không khỏi giật mình.
Bà nhận ra, ta không phải Cố Minh Châu, mà là Cố Tri Ý.
Con gái của bà ta, vừa bị đưa đến phòng giặt giũ thì đã đi gây sự. Nàng ta tìm cách trốn ra ngoài nhưng không thành, giờ đang bị trói trong nhà kho. Ninh Nhi và Trương ma ma cũng bị trói lại, miệng bị bịt kín.
Chúng muốn báo tin cho Cố phủ, nhưng đều bất lực.
Nhìn thấy nét hoang mang thoáng qua trong ánh mắt bà, ta khẽ cười.
Sau đó, ta nắm chặt tay Vương gia, chậm rãi nói:
“Thấy Minh Châu trở về, sao mẫu thân không vui mừng? Chẳng lẽ muội muội đã làm điều gì khiến mẫu thân tức giận?”
“Ồ, xem ra trí nhớ của Minh Châu không tốt rồi. Muội muội làm việc ở Vương phủ không cẩn thận, bị đuổi xuống phòng giặt, từ nay phải giặt nhiều quần áo lắm đấy. Mùa hè thì còn đỡ, nhưng đến mùa đông, ừm, chắc đôi tay của muội muội sẽ hỏng mất.”
Nghe xong, gương mặt của chủ mẫu hiện rõ sự phẫn nộ, ánh mắt nhìn ta thoáng qua một tia căm hận.
Cuối cùng, bà đã nhận ra rằng ta đã chiếm lấy thân phận của Cố Minh Châu.
Phải, kiếp trước, ta và mẫu thân đều nhu nhược, dễ bị ức hiếp, trong mắt bà ta, chúng ta không bao giờ có gan phản bội họ.
Giữa cơn tức giận, bà quên mất thân phận hiện tại của ta.
Bà ta giơ tay lên định tát ta một cái. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cổ tay bà ta đã bị Vương gia nắm chặt.
Chàng siết tay bà ta thật mạnh, cho đến khi bà ta đau đớn cầu xin tha thứ, chàng mới buông ra.
Ta thong thả uống một tách trà.
Quả thật là loại trà Long Tỉnh thượng hạng, thứ trà mà ta chưa từng được uống khi còn ở Cố phủ.
Ta đặt tách trà xuống, giọng điệu lạnh lùng nhưng không kém phần kiên định:
“Xem ra, Minh Châu đã gả đi rồi, mẫu thân cũng coi Minh Châu là người ngoài. Thế nên, từ nay, ta sẽ không trở lại Cố phủ nữa. Chỉ có điều, thiếp của cha ta, phu nhân Phùng thị, khi ta còn nhỏ đối xử với ta rất tốt. Bà ấy lại giỏi thêu thùa, ta định nhờ bà làm vài bộ y phục cho ta.”
Chủ mẫu nhìn ta, là người thông minh, bà ta nghe xong liền biết ta trở về hôm nay là để đón mẫu thân của mình. Một khi ta đưa mẫu thân về, bà ta sẽ mất đi quân bài cuối cùng.
Nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Vương gia và đội ám vệ đứng bên ngoài, bà hiểu rằng mọi chuyện đã quá muộn.
Bà âm thầm ra hiệu cho một mụ mụ già đứng bên cạnh. Nhưng trước khi bà mụ mụ kịp rời đi, ta đã nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Ta biết, chủ mẫu muốn giết mẫu thân ta để diệt khẩu. Nhưng ta sẽ không để bà có cơ hội đó.
Chẳng bao lâu, trên xe ngựa trở về Vương phủ, đã có thêm một người nữa.
Chính là mẫu thân của ta.
14
Thẩm Trạm Chi đã chuẩn bị cho mẫu tthân của ta một viện riêng, nằm gần nhất trong vương phủ, và sắp xếp nhiều thị nữ cùng binh sĩ hầu hạ.
Mẫu thân ở đây, ta rất yên tâm. Giờ là lúc ta từ từ xử lý Cố Minh Châu.
Nhưng khi ta đến phòng giam, bên trong đã trống rỗng.
Những thị nữ và binh sĩ lẽ ra phải canh gác bên ngoài, đều đã bị đánh ngất và trói lại trong phòng.
Thì ra, trên đường chúng ta trở về, chủ mẫu đã ra lệnh cho vài võ phu có võ công nhanh chóng đến vương phủ.
Chúng có khinh công tốt, nhân lúc không ai để ý mà đột nhập vào phủ. Sau đó, dùng một số vàng lớn để hối lộ một tên tiểu nhị trong bếp, dò la nơi Cố Minh Châu bị giam giữ.
Chúng lẻn vào phòng giam, nhân cơ hội đánh ngất binh sĩ và thị nữ.
Cố Minh Châu và đồng bọn trốn vào những thùng gạo và nước lớn mà tiểu nhị chuẩn bị sẵn, rồi giả vờ ra ngoài mua thức ăn, kéo xe rời khỏi vương phủ.
Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị giúp chúng trốn thoát đã bị bắt giữ. Khi tìm thấy hắn, hắn đang định rời khỏi thành.
Nhìn kẻ phản chủ này, Vương gia tự tay cầm roi dạy dỗ. Vài roi hạ xuống, hắn đã bất tỉnh tại chỗ.
Cuối cùng, Vương gia ném chiếc roi xuống, mặt đầy vẻ ghê tởm:
“Vương phủ không cần những kẻ phản bội chủ tử. Quăng hắn ra đường, để hắn tự lo cho bản thân.”
Sau đó, chàng trở về phòng ngủ, thấy ta trầm tư, liền nắm chặt tay ta:
“Tất cả là lỗi của ta, không ngờ chủ mẫu nhà họ Cố lại có thủ đoạn như vậy, khiến Vương phi phải chịu ấm ức.”
Ta nhìn vào đôi mắt đen láy của chàng, khẽ hôn lên má chàng một cái:
“Phu quân không cần khách sáo, chỉ cần chàng giúp ta cứu được mẫu thân, ta đã vô cùng biết ơn rồi.”
“Chỉ là, lần này Cố Minh Châu trốn thoát, ta luôn cảm thấy bất an. Bọn họ không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc, chắc chắn còn có kế hoạch gì đó. Mong rằng phu quân cẩn trọng.”
Dù sao, hình ảnh Cố Minh Châu chuốc rượu độc và rạch mặt ta trong kiếp trước vẫn còn khắc sâu trong tâm trí ta.
Ta hiểu rõ hơn ai hết sự tàn độc của nàng ta.
Cố Minh Châu, ngươi hãy yên tâm, ngươi có thể trốn một lúc nhưng không thể trốn cả đời. Nàng ta sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.
Chàng gật đầu, ôm lấy bờ vai ta rồi kéo ta vào lòng.
Ngay giây tiếp theo, một cơn buồn nôn đột ngột ập đến khiến ta giật mình, quay ra nôn khan dữ dội. Chàng vội vàng sai người gọi lang trung đến.
Khi ta ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt đầy kỳ vọng của Thẩm Trạm Chi.
Quả nhiên, sau khi bắt mạch, lang trung báo cho chúng ta một tin vui.
Ta đã mang thai.
15
“Chúc mừng Vương gia, Vương phi, Vương phi đã mang thai được hai tháng.”
Vừa nghe lời của lang trung, một đôi tay ấm áp đã nắm chặt lấy vai ta. Chàng nhìn ta, khuôn mặt tràn đầy niềm vui:
“Minh Châu, chúng ta có con rồi.”
Thấy trong mắt ta có chút dao động, chàng bỗng sực tỉnh, vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, Tri Ý, ta đã quen gọi nàng là Minh Châu. Nếu nàng không thích, ta sẽ gọi nàng là Tri Ý.”
Ta mỉm cười, khẽ lắc đầu và búng nhẹ vào mũi chàng:
“Phu quân đùa sao? Trong mắt thế nhân, ta chính là Cố Minh Châu, chàng không cần xin lỗi. Về sau, cứ gọi ta là Minh Châu cũng được.”
Sống lại một đời, ta nhất định phải nắm chắc danh phận thiên kim Cố phủ và thân phận Vương phi này.
Dù sao, trong thánh chỉ khi trước, người được tứ hôn là Thẩm Trạm Chi và Cố Minh Châu. Mang danh phản tặc, lừa dối quân vương là tội danh mà ta không thể nhận lấy.
Rất nhanh, ta nghe Vương gia nói rằng Nam Man đã đổi triều, vua cũ đã mất, vua mới lên ngôi, liền lập tức xâm phạm biên giới nước ta.
Vua trẻ vừa lên ngôi, các lão thần thì đã lui về, trong triều không còn mấy tướng lĩnh có thể dùng được. Vì vậy, trọng trách đẩy lui Nam Man đã rơi vào tay Nhiếp chính vương.
Trước ngày lên đường, ta nắm chặt tay chàng, bảo chàng cứ yên tâm lên đường. Ta nhất định sẽ quản lý Vương phủ chu toàn, chờ ngày chàng khải hoàn trở về.
Rất nhanh, Thẩm Trạm Chi khoác lên mình bộ giáp sắt, từng bước nhìn lại ba lần rồi rời khỏi vương phủ, tiến về biên cương.
16
Dưới sự quản lý của ta, Vương phủ vẫn duy trì nề nếp, không khác gì khi Vương gia có mặt.
Một tháng trôi qua, mỗi ngày ta đều sai người lén lút đến Cố phủ, dò la tin tức.
Ta biết, nơi duy nhất mà Cố Minh Châu có thể lui tới, chỉ có Cố phủ.
Nhưng sau một tháng dò la, hạ nhân đều báo rằng không thấy tung tích Cố Minh Châu. Chỉ có điều, họ thấy An Bình vương đã đến Cố phủ vài lần.
Nghe đến đây, ta không khỏi suy nghĩ.
An Bình vương ư?
Hắn vốn là Đại nhi tử của Tiên đế, nhưng lại quá tự cao tự đại, khiến không ít triều thần phật ý.
Vì muốn kiếm tiền, hắn đã lén nhúng tay vào quân lương, còn bán quan chức để đổi lấy lợi ích.
Nghe nói, hắn từng bị một ngôn quan dâng tấu, tố cáo rằng hắn có mối quan hệ mờ ám với các thủ lĩnh bộ lạc Nam Man. Chỉ là bằng chứng chưa đủ rõ ràng, nên mọi chuyện cũng lắng xuống.
Tiên đế thấy hắn bất tài vô dụng, liền từ bỏ ý định lập hắn làm Thái tử.
Trước khi băng hà, Tiên đế đã lập tiểu hoàng tử nhỏ tuổi nhất lên ngôi, giao cho hoàng đệ tin cậy nhất – Nhiếp chính vương – phò tá quốc sự.
Xem ra Cố Minh Châu và chủ mẫu đã lén lút kết giao với An Bình vương, muốn dựa vào đó để giành lại quyền lực.
Ta khẽ cười nhạt, lắc đầu.
Bây giờ họ nhận ra rằng ta đã phản bội, và họ cũng đã đắc tội với Nhiếp chính vương. Biết rằng không còn đường lui, họ mới đi tìm một chỗ dựa.
Nhưng ta không ngờ, họ lại dại dột đến mức tìm đến An Bình vương – một kẻ chẳng đáng tin cậy. Rõ ràng, bọn họ đã quá tuyệt vọng và rơi vào đường cùng.
Ta khẽ cau mày, trong đầu hình thành một kế hoạch. Một kế hoạch để tóm gọn tất cả bọn họ.
Ngay sau đó, ta viết hai phong thư mật. Một phong thư được lặng lẽ gửi vào hoàng cung.
Phong thư còn lại, được gửi đi khẩn cấp, tám trăm dặm về phía biên cương đến doanh trại của Thẩm Trạm Chi.