20
Lư Nguyệt Dao bị hạ nhân kéo ngã, lảo đảo vài bước rồi ngã nhào xuống đất. Nhưng Tiêu Cảnh không liếc nhìn nàng lấy một cái, mà nắm chặt cổ tay ta.
Đôi mắt hắn đỏ hoe.
“Chi Chi, nàng là Chi Chi của Cô, đúng không?”
Thanh kiếm lạnh lẽo rút ra, chĩa thẳng vào cổ tay Tiêu Cảnh.
“Ta đúng là đen đủi tám kiếp mới để các ngươi tìm thấy ta.”
Lư Trạm cười lạnh, gỡ từng ngón tay của Tiêu Cảnh ra:
“Điện hạ xin tự trọng, Chi Chi là thê tử của ta.”
Tiêu Cảnh nghiến răng:
“Nàng rõ ràng là của ta…”
Nhưng lại không thể nói tiếp được.
Hắn chưa bao giờ cho ta một danh phận.
Đến giờ, ta cũng chỉ là một thông phòng mà thôi.
Luật pháp triều Đại Ngụy chẳng hề quy định, thông phòng không được tái giá làm chính thê.
“Lẽ nào Điện hạ muốn cướp đoạt thê tử của thần? Điện hạ định dựa vào chính mình mà giữ được biên cương, hay ngài không cần ngôi vị Thái tử này nữa?”
Tiêu Cảnh thu lại vẻ mặt không cam lòng, chậm rãi lùi vài bước.
Lư Nguyệt Dao thấy vậy, khóc thét:
“Chỉ là một ti tiện thôi, tại sao các người đều nhìn nàng ta như vậy hả?”
Nàng rút cây trâm trên đầu, điên cuồng lao về phía ta. Tiêu Cảnh ở gần nhất, trong cơn hoảng loạn, hắn đã đá vào ngực nàng.
“Đừng làm hại Chi Chi của Cô!”
Cơ thể Lư Nguyệt Dao như con diều đứt dây, bị hất văng ra xa, tuyết bay tung lên.
“Đau… đau quá…”
Tiêu Cảnh sững người.
“A ca… Điện… Điện hạ… đau lắm…”
Máu chảy thành từng mảng hoa mai đỏ rực dưới thân nàng.
“Đau… đau lắm…”
Nàng khóc lóc, gương mặt xinh đẹp đầy đau khổ, đến mức méo mó, không còn nhìn ra dung mạo.
Có lẽ trước đây, ta cũng xấu xí đến thế này.
“Thái tử phi đúng là bất cẩn, đến việc mình mang thai cũng không biết.”
Nàng lẩm bẩm:
“Con… con của ta…”
Ta không phải người cao thượng lấy đức báo oán. Không nhịn được mà bật cười, trong lòng thoải mái đến mức sảng khoái.
“Kẻ làm nhục người khác, ắt sẽ bị người khác làm nhục.”
Chắc chắn lý lẽ này sẽ khiến nàng khắc cốt ghi tâm, suốt đời không quên.
21
Đứa con của Lư Nguyệt Dao không giữ được.
Tiêu Cảnh chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đây là cái giá nàng phải trả cho đứa con của Chi Chi, mạng đổi mạng, rất công bằng.”
Hắn nói một cách nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ta cảm thấy lạnh lẽo.
Xem ra, hắn đối với Lư Nguyệt Dao cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ta đúng là đã mù quáng quá mà.
“Không có địa vị, thời đại này sẽ nuốt chửng nàng.”
Giọng nói của Lư Trạm kéo ta trở về thực tại. Hắn không thoải mái quay đầu đi, lắp bắp:
“Ta làm thế để bảo vệ nàng, chứ không phải cố ý chiếm tiện nghi của nàng đâu. Nàng nếu không vui, về nhà rồi thì ly hôn lúc nào cũng được.”
Ta không nhịn được bật cười:
“Quan hệ hôn nhân ở đây có thể áp dụng cho thế giới của chúng ta không?”
“Nàng không hiểu.”
Hắn thì thầm:
“Luật pháp nằm ở trong lòng.”
Tiêu Cảnh và Lư Nguyệt Dao vừa rời đi. Ngay sau đó, mẫu thân của ta đã tìm đến.
Lư Trạm lịch sự rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Mẫu thân không hỏi ta một câu nào về việc ta đã đi đâu?
Có bị thương không?
Thân thể đã khá hơn chưa?
Bà chỉ lẩm bẩm mãi không ngừng:
“Ta nuôi ngươi lớn lên, ngươi là con gái của ta. Nghe lời mẫu thân, nơi này không phải chỗ ngươi nên ở, theo mẫu thân trở lại Đông cung, Điện hạ mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”
Lư Trạm cứ nghĩ rằng ta và bà có điều gì cần tâm sự. Không ngờ bà lại cứ lặp đi lặp lại những điều này.
Hắn không chịu đựng được nữa, đạp cửa bước vào, lớn tiếng quát:
“Bà đã bao giờ bảo vệ Chi Chi chưa?”
Sau nhiều năm chinh chiến, sát khí của hắn lộ ra. Mẫu thân run lên, không dám nói thêm gì nữa.
Ta xoa nhẹ huyệt thái dương đang đau nhức:
“Người đã cứu mạng ta, ta rất cảm kích. Bấy lâu nay, ta vẫn luôn coi người là mẫu thân thật sự.”
Bà thiên vị đệ đệ, ta không phải không buồn, không thất vọng. Nhưng chưa bao giờ trách móc bà một lời.
“Nhưng duyên phận giữa chúng ta, đến đây là hết.”
22
Tiêu Cảnh cử dưỡng mẫu đến thuyết phục ta, nhưng không thành công. Cuối cùng, hắn tự mình đứng ngoài cổng Hầu phủ suốt một đêm.
Khi Lư Trạm biết được chuyện này, hắn không kìm được mà lao ra ngoài đánh nhau với Tiêu Cảnh.
Tin đồn lập tức lan khắp kinh thành.
Mọi người đều bàn tán:
“Tống Xuân Chi rốt cuộc là ai mà gây ra chuyện lớn như vậy?”
“Thật quá đáng! Ta thấy hắn chính là không muốn làm Thái tử nữa rồi!”
Các bản tấu chương buộc tội Tiêu Cảnh ùn ùn đổ về, chất đầy Ngự Sử Đài.
Hoàng đế giận dữ, hạ lệnh cấm túc Tiêu Cảnh một tháng. Nhưng Tiêu Cảnh lại cúi đầu quỳ gối:
“Nhi thần nguyện chịu phạt, chỉ xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ, trả lại Chi Chi cho nhi thần.”
Hoàng đế cười lạnh:
“Nếu đã như vậy, sao ngươi không trân trọng nàng từ trước?”
Tiêu Cảnh không nói gì, chỉ bướng bỉnh quỳ xuống.
Còn ta, sau khi được Thái y điều trị, cơ thể hồi phục rất nhanh.
Lư Trạm thả tin tức rằng hắn sẽ đưa ta rời khỏi kinh thành, đến biên ải kết hôn.
Thị nữ của ta – Hạnh Nhi, đứng bên cạnh trông như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Ta mỉm cười hỏi:
“Hạnh Nhi, có chuyện gì sao?”
Những ngày qua, chúng ta luôn bên nhau. Nàng thật lòng đối xử tốt với ta, và ta cũng chưa từng xem nàng là hạ nhân.
Nàng lắp bắp:
“Không… không có gì.
Chúc cô nương và công tử bình an vô sự.”
23
Lư Trạm hành xử một cách ồn ào, công khai việc thu dọn hành lý. Hắn làm đến mức khiến cả kinh thành đều biết chuyện này.
Thượng Nguyên tiết, giờ Mão.
Đêm đông chưa kịp rạng sáng, lạnh đến thấu xương.
Lư Trạm nói:
“Chi Chi, hãy sống thật với chính mình. Cầu thù không phải là chuyện xấu, chỉ cần là điều nàng muốn làm, tất cả đều có thể thực hiện.”
Chợt những căn nhà hai bên đường dần được thắp sáng. Lửa từ phía sau chiếu rọi, Tiêu Cảnh ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống ta và Lư Trạm.
“Chi Chi, theo ta về Đông cung, còn chuyện của nàng và hắn, Cô có thể bỏ qua tất cả.”
Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như mực, khiến người ta khó đoán được cảm xúc.
Ta mỉm cười:
“Ở đây giết người không phải là tội.”
Ta muốn Tiêu Cảnh chết.
24
Hạnh Nhi chính là người mà Tiêu Cảnh cài vào để theo dõi ta.
Lư Trạm nhận ra nhưng không nói gì, hắn dùng kế “thả dây dài câu cá lớn” để dẫn dụ Tiêu Cảnh vào tròng.
Quả nhiên Tiêu Cảnh đã mắc bẫy.
Nhưng ta cũng không ngờ, hắn lại sẵn sàng làm đến mức này vì ta.
Để giữ ta lại, hắn không tiếc dùng cả đội quân tinh nhuệ của mình.
Chúng ta ít người, không địch lại quân của hắn, cuối cùng không thể giết hắn.
Khi trời sáng, Tiêu Cảnh rút quân.
Nhưng việc hắn tự ý điều động binh mã trước mặt mọi người, lại còn làm tổn thương thiếu niên tướng quân được lòng dân, đã khiến triều đình không thể bỏ qua.
Cuối cùng, hoàng đế hạ lệnh phế truất ngôi vị Thái tử của Tiêu Cảnh để xoa dịu lòng dân.
Thật nực cười.
Khi còn trẻ, Tiêu Cảnh từng nói rằng địa vị không quan trọng, tình cảm của chúng ta mới là thứ đáng quý nhất trên đời.
Sau này, hắn lại nói rằng Lư Nguyệt Dao có thể củng cố địa vị Thái tử của hắn, còn ta xuất thân thấp hèn, định mệnh chỉ là một tì thiếp mà thôi.
Lại sau này, hắn khóc lóc xin lỗi ta.
Hắn nói:
“Chi Chi, là do ta tham vọng quá lớn, đã đánh mất người mà ta nên trân trọng nhất. Nàng cho ta thêm một cơ hội nữa, được không? Ta không làm Thái tử nữa, chúng ta sẽ là một đôi phu thê bình thường trên thế gian.”
Lư Trạm nghe vậy mà tức đến phát cười:
“Phu thê cái khỉ gió, đừng nghe lời hắn.”
Ta biết.
Hắn sẽ quỳ gối, hắn sẽ rơi lệ, hắn sẽ liên tục xin lỗi, nhưng lời thề của hắn chẳng khác gì tiếng chó sủa cả.
Đúng lúc đó, bầu trời đột nhiên rực sáng màu đỏ. Trời sinh dị tượng, dân chúng đồng loạt cúi đầu cúng bái.
Lư Trạm nhìn ta, hỏi:
“Nàng có sợ không?”
Ta lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Không sợ.”
Sau đó ta nhảy xuống hồ.
Mùa đông tháng Chạp, nước hồ đáng lẽ phải lạnh buốt thấu xương, nhưng lúc này lại ấm áp vô cùng.
Trong cơn mơ hồ, có người bơi đến bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay ta.
Hắn nói:
“Chi Chi, chúng ta về nhà rồi.”
【Tiêu Cảnh Phiên Ngoại】
Chi Chi của ta đã không còn nữa.
Chỉ trong vài hơi thở, khi được vớt lên từ dưới hồ, là hai thi thể lạnh lẽo.
Nàng và Lư Trạm nắm chặt tay nhau, trên khóe miệng vẫn còn vương nét cười dịu dàng chưa hoàn toàn phai nhạt.
Lâu lắm rồi ta chưa từng thấy nụ cười ấy.
Ta ra lệnh cho người chế tác quan tài băng, nhưng dù ai đến, cũng không thể tách rời hai người họ, đành phải bỏ cuộc.
Lư Nguyệt Dao ôm con búp bê bằng vải từ bên cạnh đi qua, cười nói:
“Con à, con xem, kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ nhau. Ta và cha con cũng từng như vậy.”
Kể từ khi mất đi đứa con, tinh thần nàng trở nên không bình thường, cứ ôm búp bê như đứa con của mình, ngày ngày khóc cười, điên điên dại dại.
Ta ghê tởm ra lệnh cho người đuổi nàng ra ngoài, tránh làm phiền đến Chi Chi, khiến nàng không vui.
Lại một năm Thượng Nguyên đến, trên bầu trời xuất hiện dị tượng.
Bầu trời như một bức tranh từ từ mở ra. Trong bức tranh ấy, Chi Chi của ta sống động như thật.
Nàng mặc trang phục kỳ lạ, đi trên những con đường lạ lùng.
Nàng vẫn còn sống.
Ta chạy như điên lên tường thành, muốn nhìn rõ hơn.
Nàng như đang đợi ai đó.
Khung cảnh bỗng chuyển.
Là Lư Trạm.
Hắn cũng mặc trang phục kỳ lạ, cầm trong tay một chiếc hộp phát sáng, vẫy tay gọi Chi Chi. Chi Chi của ta liền lao vào vòng tay của hắn, trách yêu:
“Ta có phải đã dậy trễ không? Mặt trời sắp chiếu đến mông rồi.”
Lư Trạm cưng chiều véo nhẹ mũi nàng:
“Không trễ chút nào, vừa đúng lúc.”
Ta đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng, nhưng bầu trời xa xôi, không thể với tới.
Mặt trời từng chiếu sáng cuộc đời ta đã mãi mãi lặn xuống.
Từ nay về sau, chỉ còn lại đêm đen vô tận.
Ta đã vĩnh viễn mất đi Chi Chi của ta.
Nước mắt tràn mi, ta leo lên tường thành. Loạng choạng, chao đảo, như thể rơi vào vòng tay của Chi Chi.
Lịch sử ghi lại: [Vĩnh Xương năm thứ mười ba, vào dịp Thượng Nguyên, trời sinh dị tượng, tiên tích giáng trần. Thái tử Tiêu Cảnh trèo lên tường thành, tìm tiên mà đi, tuổi vừa hai mươi].
• Hết –