Phụ lục: Ghi chép của Trung Dũng Hầu Dương Chiếu Khê
1
Khi còn nhỏ, gia đình ta không ai thích ta, họ nói rằng ai lại gần ta đều sẽ gặp xui xẻo.
Khi đó, mẫu thân ta vừa qua đời, phụ thân lại càng thiên vị đệ đệ ta hơn, trong phủ chẳng có ai quan tâm đến ta, mặc dù trên danh nghĩa, ta là đích nữ của Trung Dũng Hầu.
Khi đó, ta nghe nói vị ngoại tằng tổ phụ thần y của mình sắp đến đón ta, mỗi ngày ta đều ngồi ở cổng sau chờ đợi, lo lắng lỡ mất tin tức.
Đợi rất lâu, ta chẳng thấy ngoại tằng tổ phụ đâu, chỉ thấy một lão quái nhân.
Lão nói ta là người có duyên học tướng thuật, rồi đưa cho ta mấy cuốn sách. Ta hỏi bao giờ thì ta có thể thành tài, có phải đọc xong mấy cuốn này là được không?
Lão nói rằng ta cả đời này cũng không thành tài được.
Ta không cam lòng, cũng không còn ngồi ở cổng sau đợi ngoại tằng tổ phụ nữa, mà mỗi ngày đều ôm sách đọc.
Tự cho rằng mình đã học được chút ít, ta thường xuyên nhắc nhở mọi người trong phủ phải cẩn thận.
Dĩ nhiên, sau khi mẫu thân qua đời, chẳng ai trong phủ để ý đến lời của ta.
Chỉ đến khi họ gặp chuyện xui xẻo, họ mới nhớ lại lời ta, nhưng không nghĩ rằng ta nói đúng, mà cho rằng ta nguyền rủa họ.
Vì vậy, khi ngoại tằng tổ phụ đến đón ta, ai nấy đều vui mừng.
Dĩ nhiên, sau này khi ta trở về Giao Ấp, họ càng ghét ta hơn, bởi vì điện hạ đã thực hiện lời hứa năm xưa.
Khi đệ đệ ta nhận được chiếu chỉ, hắn đã đọc đi đọc lại hàng chục lần, không dám tin rằng vương thượng lại phong ta làm Trung Dũng Hầu.
Thái nữ điện hạ đích thân đến truyền chỉ, còn nói rằng nếu ta không kế thừa tước vị, thì nhà ta sẽ bị mất luôn chức hầu gia. Dù gì thì trước đây Trung Dũng Hầu cũng có mối quan hệ không nhỏ với phản vương.
Phụ thân ta sợ đến run rẩy, nói rằng ta hoàn toàn xứng đáng với tước vị này.
Về sau, khi lớn tuổi hơn, ta thường nghĩ lại, lão quái nhân năm đó nói chẳng đúng chút nào, ta tám tuổi đã thành tài rồi.
Không phải ai cũng có thể dễ dàng tiên đoán rằng mình sẽ là người đứng bên cạnh vị nữ đế thống nhất thiên hạ.
2
Ta, một Hầu gia chỉ có danh không thực, vốn chẳng được ai coi trọng. Một là vì ta là nữ tử, hai là ta không đảm nhận trọng trách gì lớn.
Ngoại trừ việc đã viết một cuốn sách về địa lý và phong tục tập quán các nơi trên thiên hạ, ta cũng chẳng làm được việc gì đáng kể.
Dù vậy, điện hạ vẫn bảo đó là điều vô cùng đáng quý.
Mãi cho đến sau này, trong một buổi yến tiệc tại Giao Ấp, ta tình cờ gặp lại Tứ cô nương mà ta đã quen từ thuở nhỏ, nay nàng đã trở thành một Hầu phu nhân đích thực.
Nàng kể với mọi người rằng, nàng chưa từng mong đợi có được vinh hoa như ngày hôm nay, nhưng khi ta mới tám tuổi, ta đã nắm chặt tay nàng, bảo nàng hãy kiên nhẫn đợi thêm một chút, rằng nàng mang mệnh phú quý, không cần phải lo lắng.
Hôm ấy, vì ta vui vẻ nên phá lệ, nói với nàng rằng, con trai nàng sau này sẽ có tiền đồ rực rỡ, cuộc đời của nàng còn nhiều vinh hoa hơn trước mắt.
Trong yến tiệc, nhiều người nói ta chỉ đang dỗ dành nàng, bởi con trai nàng khi đó chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, chưa đủ tuổi tham gia quân ngũ.
Nhưng không lâu sau, quả nhiên con trai nàng lập công lớn trong trận chiến với Trần quốc, trở thành tiểu tướng quân trẻ nhất trong lịch sử Hiến quốc.
Hắn đã lén theo phụ thân ra chiến trường.
Từ đó, danh tiếng của ta tại Giao Ấp vang dội khắp nơi, nhiều người nói rằng, việc Thái nữ điện hạ trọng dụng ta không phải không có lý do.
Không có Hầu gia nào nhàn hạ như ta, ngoại tằng tổ phụ ta từng nói như vậy, sau này cháu con ta cũng nói vậy.
Mỗi ngày không cần vào triều, chỉ cần trò chuyện với điện hạ, viết những quyển sách tướng số mà người khác không hiểu, thế là đã có nguồn ban thưởng liên tục, cả gia tộc cũng được điện hạ ưu ái.
Thực ra, điều này rất đơn giản. Chính vì ta chẳng có yêu cầu gì đối với điện hạ, nên nàng mới đối xử tốt với ta như vậy.
Làm vua, quả thực không dễ dàng chút nào.
Người có thể đối đãi chân thành không nhiều, ta sao dám phụ lòng.
3
Ngoài điện hạ, ta còn khâm phục một người khác, đó là Hộ bộ Thượng thư Từ Doanh Ngữ.
Cùng lớn lên với nhau, những người khác hoặc văn hoặc võ đều có thành tựu riêng, chỉ có nàng là một con đường khó nói thành lời.
Phụ thân của nàng rất thương yêu nàng, nhưng thực ra ông ấy không phải phụ thân ruột, chỉ là huynh đệ chí cốt với phụ thân ruột của nàng, từng vào sinh ra tử trên chiến trường. Vì sợ người đời dị nghị, ông đã đưa nàng dời đến thôn Vân Khê.
Ông còn cho nàng cùng đám nam nhân đi học.
Nàng không giống người khác, học cả văn lẫn võ, nhưng không xuất sắc nhất ở lĩnh vực nào. Nàng cũng giống ta, thích nghịch ngợm những thứ mà người khác không hiểu.
Ta luôn nghĩ nàng có lẽ là tiên nữ giáng trần, vài khúc gỗ trong tay nàng có thể trở thành đủ loại vật dụng khác nhau.
Những vật dụng đó hoặc là hữu ích cho quân đội, hoặc là giúp đỡ bá tánh.
Nàng dường như sinh ra để làm những việc này vậy.
Dẫu sao, loại tài năng ấy, không phải muốn học là học được.
Ngoài ra, nàng là người duy nhất trong số chúng ta, cả đời không xuất giá.
Thực ra, khi còn trẻ, nàng đã là trọng thần triều đình, được điện hạ trọng dụng, người đến cầu hôn nhiều đến mức đạp hỏng ngưỡng cửa.
Nhưng phụ thân nàng không dám tự ý đồng ý, chỉ đợi nàng tự mình chọn lựa, kết quả là nàng chẳng chọn ai cả.
Ta hỏi nàng, nàng bảo nàng thấy người ta phiền, không thích có ai trong nhà, càng không thích bị người khác lợi dụng.
Sau này, thời gian trôi qua, mọi người đều có gia đình riêng, trong những bữa tiệc rượu, lại có người khuyên nàng.
Họ nói rằng dù việc thành thân không quan trọng, nhưng có một người kế tự vẫn là việc lớn.
Khi đó, nàng đáp: “Ta hy vọng sau này, khi sách sử nhắc đến ta, sẽ ghi đầy đủ danh tính của ta, chứ không phải là vợ của ai hay mẹ của ai.”
Sau lời ấy, chẳng ai khuyên nàng nữa.
Tuy vậy, ta cũng từng bí mật giới thiệu cho nàng vài vị diện mạo tuấn tú. Nàng khá thích một người biết kể chuyện cười.
4
Mẫu thân của điện hạ, cũng chính là Hiến Hiền Vương, tại vị chỉ vỏn vẹn mười năm, sau đó nhường ngôi lại cho nàng.
Sau đó, bà cùng đại nhân Thanh Dụ đi khắp nơi du ngoạn.
Năm đầu tiên điện hạ kế vị, nàng đã quyết tâm thay đổi quy củ truyền đời của các thế gia Hiến quốc, nhằm đề bạt các học trò xuất thân hàn vi.
Thế nhưng thế lực của các thế gia ăn sâu bám rễ, không thể một sớm một chiều mà thay đổi. Nếu chỉ dựa vào việc đưa các hàn môn sĩ tử vào triều làm môn khách, thì quá trình ấy sẽ rất chậm.
Vì vậy, bệ hạ nghĩ ra một kế hay, đưa những người này vào cung làm nam sủng, rồi từ từ đưa họ vào triều. Dù có người không hài lòng, cũng không thể phản đối được.
Hà…
Những kẻ lớn tuổi hơn thì không dám mở miệng.
Con cháu hàn môn không có thế lực, đương nhiên chỉ có thể tuân theo lệnh mà leo lên nhờ vào nàng.
Còn việc chọn ai vào cung, chuyện này lại rơi vào tay ta.
Vì điều này mà Giang Nham, kẻ vô dụng ấy, ghi hận ta suốt đời.
Hắn dĩ nhiên chẳng dám trách điện hạ, chỉ cho rằng đó là lỗi của ta.
Trước sau, ta đã chọn cho điện hạ mấy chục người phù hợp.
Tài năng, dung mạo, thậm chí dáng vóc, tính cách và sở trường cũng được ta xem xét kỹ càng.
Dẫu sao, con cháu của điện hạ chính là người kế thừa vương vị của Hiến quốc, dù không cần để ý cha là ai, cũng không thể làm điện hạ chịu thiệt thòi được.
Điện hạ tài trí hơn người, chỉ vài năm đã khiến các thế gia cũ bị quấy nhiễu không ít.
Những nam sủng không có thế lực, chỉ có thể dựa vào nàng để tiến lên, rất dễ kiểm soát. Nhưng với thân phận này, bọn họ cũng không khó để cất tiếng nói trên triều.
Các thế gia cũ chẳng thể chê bai đời tư của bậc vương giả là lăng loàn, vì điện hạ làm vua vô cùng xuất sắc, lại còn bị đám nam sủng thích đối đầu này làm cho tức giận đến phát điên.
Những kẻ không nhịn nổi mà đến than phiền trước mặt nàng, nàng liền tìm lý do che chở.
Nếu không thể che chở nổi, không dẹp yên được cơn giận của các thế gia cũ, để ổn định triều cương, nàng liền giết vài người cho họ hả giận.
Dù sao cũng có rất nhiều nam sủng nối tiếp nhau, còn các thế gia cũ thì chỉ có bấy nhiêu.
Thế là, sức mạnh của các thế gia ngày càng yếu đi, chẳng bao lâu, triều đình đã thay đổi hoàn toàn.
Chỉ tội cho Tống Hoài Khiêm, làm vương phu mà mỗi ngày chỉ lo cai quản đám nam sủng tranh giành sủng ái, e rằng sẽ thọ kém đi mất mười năm.