Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA XUYÊN THÀNH MỘT THANH KIẾM CỔ Chương 5 TA XUYÊN THÀNH MỘT THANH KIẾM CỔ

Chương 5 TA XUYÊN THÀNH MỘT THANH KIẾM CỔ

4:13 sáng – 21/09/2024

Mẹ kiếp.

Đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy nước mắt của Thượng Quan Linh Vận, lại còn cắn môi…

Sao trông hắn lại đẹp thế nhỉ?

Thượng Quan Linh Vận lại giận ta, suốt nửa ngày không thèm nói chuyện. Mà cũng trong khoảng thời gian đó, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Trước tiên, đám yêu ma ùn ùn kéo tới, sau đó Ma Tôn bắt cóc ta đi.

Tuy nhiên, còn chưa kịp rời đi thì đã bị ta, lúc này đang trong hình dáng hóa hình, đá một phát khiến hắn ngã sấp mặt.

“Ngươi đang làm cái quái gì thế?”

Ma Tôn giận tím mặt, tụ tập yêu lực định đánh ta.

Ta cười khẩy, lập tức trốn vào thanh kiếm. Ma Tôn đánh hụt, giận đến nỗi tóc dựng ngược hết lên.

“Tốt lắm, dám chơi trò này với bản tôn!”

Hắn giơ tay định chẻ đôi thanh kiếm ra nhưng có vẻ lại tiếc nuối, chỉ biết vò đầu bứt tóc trong cơn cuồng nộ.

Ma Tôn cầm kiếm định bỏ đi, ta thò nửa thân ra, tặng cho hắn một cái tát thật mạnh rồi lại trốn vào kiếm.

Hắn định chém kiếm, nhưng ta liền ló ra, đá hắn một cái rồi lại trốn vào.

Sau vài lần bị tát và đá liên tục, không ngoài dự đoán, Ma Tôn…

Phát điên.

“AAAAA!!!!”

Ma Tôn hét lên như tiếng la kinh điển của loài chuột chũi.

Haha, thật là buồn cười…

Nhưng khi thấy Thượng Quan Linh Vận vội vã chạy đến và bị yêu quái đâm trúng từ phía sau, ta liền nổi giận.

Ta thoát khỏi Ma Tôn, chính xác chui vào tay của Thượng Quan Linh Vận.

Thượng Quan Linh Vận khóe miệng đầy máu, siết chặt lấy ta rồi lao về phía trước.

Ma Tôn xuất hiện vội vàng, và cũng rút lui trong sự vội vàng.

Dù sao thì hắn đến lần này chỉ để cướp thanh thần kiếm, chứ không có ý định giao chiến với toàn bộ tu chân giới.

Khi đến địa bàn của tu chân giới, lại bị người của Huyền Anh Tông bao vây, tự nhiên Ma Tôn không thể nào có kết cục tốt.

Mặc dù có người trợ giúp, nhưng cuối cùng Thượng Quan Linh Vận vẫn tự mình dùng một kiếm kết liễu hắn.

Trước khi ngất xỉu, Thượng Quan Linh Vận thả lỏng người, ôm ta cười:

“Tỷ tỷ, giờ thì không còn ai dám cướp tỷ khỏi ta nữa rồi.”

Ta thoát ra khỏi thân kiếm, vừa chữa thương cho hắn vừa lẩm bẩm mắng.

“Thằng nhóc chết tiệt.”

Sau khi dưỡng thương xong, Thượng Quan Linh Vận quyết định dẫn ta về nhà để thăm gia đình.

Trên đường, chúng ta gặp vài tên nhãi ranh muốn cướp kiếm, nhưng lần này không cần đến ta ra tay, Thượng Quan Linh Vận đã đá bay hết chúng.

Chỉ là…

Khi gặp lại một con rắn, ta lại ngoan ngoãn nằm im.

Ta không muốn ra ngoài, Thượng Quan Linh Vận nhìn ta mềm oặt, chẳng biết làm sao, chỉ biết thở dài.

Hắn đỏ mặt, ngại ngùng nói:

“Tỷ tỷ, tỷ cứng lên chút đi, về nhà…”

Nói đến đây, giọng điệu của hắn trở nên cực kỳ khó khăn:

“Về nhà ta sẽ…”

Ta dỏng tai lên nghe, nhưng đợi mãi không thấy hắn nói tiếp.

Cuối cùng, Thượng Quan Linh Vận tự bỏ cuộc, thở dài:

“Về nhà ta sẽ để tỷ muốn làm gì thì làm!”

Ta hài lòng, hóa hình bước ra, kìm nén cơn run sợ, nhấc con rắn con chưa trưởng thành đó ném ra xa.

Rồi ta ôm lấy Thượng Quan Linh Vận, người giờ đã cao hơn ta một cái đầu.

“Không cần đợi về nhà đâu, làm ngay bây giờ cũng được.”

Thượng Quan Linh Vận quay đi, không dám nhìn thẳng ta, nhưng tay lại đặt lên eo ta.

Thằng nhóc này, rõ ràng là rất thích, vậy mà còn cố tỏ ra làm bộ làm tịch.

Đúng là kiểu vừa đẩy vừa kéo, ngoài mặt nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo phải không?

Thượng Quan Linh Vận vừa ôm lưng vừa trở về Thượng Quan phủ.

Phu nhân Thượng Quan thấy vậy liền hỏi:

“Linh Vận, con sao thế? Bị trật lưng à?”

“Không… không có…”

Lão quản gia nước mắt giàn giụa:

“Thiếu gia cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”

Thượng Quan Linh Vận trừng mắt nhìn lão:

“Phúc thúc!”

Ngươi biết quá nhiều rồi!

Buổi tối, Thượng Quan Linh Vận tắm rửa trong phòng.

Ta ngồi đối diện nhìn hắn, khẽ hôn lên khuôn mặt đầy đau đớn kìm nén của hắn mà hỏi nhỏ.

“Linh Vận, khó chịu lắm phải không?”

Thượng Quan Linh Vận lườm ta một cái, giọng hắn đã bắt đầu nghẹn ngào.

“Tỷ tỷ… nhanh lên…”

Mẹ kiếp, đừng có trêu chọc ta nữa!

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Thượng Quan Linh Vận khóe mắt còn vương lệ, đôi môi đỏ mọng, dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Ta thì tinh thần sảng khoái, chống nạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngửa mặt lên trời hét lớn.

“Sướng thật!”

Lão quản gia ngủ bên cạnh bị tiếng hét của ta làm cho giật mình tỉnh dậy.

Ông ngồi bật dậy, nắm lấy góc chăn lau nước mắt:

“Thiếu gia của ta…”