16
“Thật ra nghĩ kỹ lại, ngoài Tứ điện hạ ra, hoàng thượng cũng chẳng có ai khác để chọn!”
Tân Dương Quận chúa như thể chuyện này vốn dĩ phải thế:
“Ngũ điện hạ thì vẫn còn là đứa bé ba tuổi mà thôi! Chẳng lẽ lại để hắn ngồi lên ngai vàng?”
Nàng vừa nói vừa liếc nhìn cái bụng ta, dù chưa lộ rõ.
“Huống hồ, giờ ngươi còn đang mang long thai, có ai hợp hơn hắn đâu?”
Ta cảm thấy rối bời.
Khi xưa chỉ mong sinh được một đứa con để đảm bảo nửa đời sau được sống an nhàn, ta nào có nghĩ đến chuyện này đâu chứ!
Vân Cảnh trở về nhanh hơn ta nghĩ.
Rõ ràng chỉ vài ngày không gặp, nhưng ta lại có cảm giác như đã xa hắn rất lâu.
“Miêu Miêu.”
Hắn khoác chiếc áo choàng lên người ta, cẩn thận chỉnh lại, giọng nói dịu dàng như trước:
“Chúng ta về nhà thôi.”
Những người khác đồng loạt quỳ xuống.
“Cung thỉnh bệ hạ, nương nương hồi cung!”
Ta: “…”
Chuyện này… cũng quá đột ngột rồi…
Trên xe ngựa, cuối cùng ta không nhịn được mà thì thầm hỏi:
“Điện… bệ hạ thấy thân thể mình thế nào rồi?”
Vân Cảnh nhìn ta bằng đôi mắt đen như mực, thoáng nở nụ cười.
“Có Miêu Miêu ở bên cạnh thì tất nhiên là tốt hơn nhiều.”
Không thể phủ nhận, người trong cung làm việc rất nhanh, khi chúng ta trở về cung, mọi việc cần dọndẹpp cũng đã xong xuôi.
Một tháng sau sẽ là lễ đăng quang của Vân Cảnh.
Đối với việc đưa một người ốm yếu lên ngai vàng, các đại thần trong triều lại đồng loạt ủng hộ.
À, đúng rồi, dù không ủng hộ Vân Cảnh lên ngôi thì họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nhưng điều khiến ta vui nhất là Tân Dương Quận chúa đã giữ lời, gửi đầu bếp của biệt viện cho ta, nhờ vậy mà ta đã trải qua giai đoạn mang thai vô cùng vui vẻ.
Ngoại trừ việc béo lên một chút ra thì không có vấn đề gì cả.
Ta vốn nghĩ Vân Cảnh sẽ bận rộn, nhưng các đại thần có lẽ vì hiểu rõ tình trạng sức khỏe của hắn, nên việc gì tự giải quyết được đều không làm phiền hắn.
Ngoài mấy người tự sát, còn có vài người dâng sớ xin từ chức. Cha ta là một trong số đó.
Sau khi Tưởng Minh bị chém đầu, Giang thị đau buồn mà sinh bệnh, chẳng bao lâu sau cũng qua đời theo.
Cha ta chán nản, xin từ chức về quê dưỡng lão.
Cố Chi Phương không chịu nổi cú sốc từ trên cao rơi xuống vực sâu, tự giam mình trong phòng ba ngày ba đêm rồi quyết định cạo tóc đi tu.
Tân Dương Quận chúa nghe vậy thì hừ một tiếng khinh bỉ.
“Hừ, xem ra cô ta cũng còn chút thông minh, ở trong chùa chí ít còn được ăn bữa cơm, chứ nếu theo cha ngươi về cái nơi khốn khổ đó, với thân thể yếu đuối của cô ta, chỉ sợ chết dọc đường thôi.”
Ta gật đầu tán thành:
“Nghĩ lại thì cũng phải cảm tạ Yến Vương, nếu không có ông ấy liều mạng cứu giá, bắn chết Thái tử, thì người phải bỏ trốn hôm nay có khi là ta rồi.”
Tân Dương Quận chúa bĩu môi:
“Ông ấy bắn cái gì chứ? Mũi tên đó là do Tiêu Kỳ bắn!”
Ta ngồi thẳng dậy:
“Thật không?”
Tân Dương Quận chúa kể lại mà càng thêm bực bội:
“Cha ta nói đó là thử thách dành cho Tiêu Kỳ, thử thách gì chứ? Bệ hạ đã giải oan cho nhà họ Tiêu rồi, thế mà hắn vẫn không tới cầu hôn! Lề mề làm người ta phát bực!”
Ta im lặng một lát:
“…Nghe nói hôm qua Kỳ Dương lại từ Thu Phong Các trở về phủ Quận chúa, đứng đợi ngài ngoài cổng suốt cả ngày.”
Tân Dương Quận chúa lập tức chột dạ:
“…Ta không phải cố tình đâu, ta chỉ muốn chọc tức hắn thôi! Ai ngờ hắn lại hợp tác với cha ta để lừa ta!”
Ta đã bảo mà.
Yến Vương và cha của Tiêu Kỳ là bạn tri kỷ, nhưng năm đó khi nhà họ Tiêu gặp chuyện, chính Tân Dương Quận chúa đã ra mặt bảo vệ Tiêu Kỳ. Nghĩ lại thì, hẳn khi đó họ đã tính toán đến ngày hôm nay rồi.
Tân Dương Quận chúa lại nói thêm:
“Ngươi có thể làm chứng cho ta, đúng không?”
Ta nắm tay nàng.
“Chuyện đó… Trước hết, ngươi giúp ta gọi thái y đã, ta hình như… sắp sinh rồi.”
17
Ta cũng không ngờ rằng mình lại sinh ra long phượng thai.
Khi hai đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, ta cũng khóc, tại vì xúc động quá mà!!!
Thế là nhiệm vụ của ta hoàn thành một cách xuất sắc rồi còn gì!
Nhìn hai đứa trẻ nhỏ nhắn, xinh xắn vừa mới biết đi trong sân, ta không nhịn được mà cúi xuống hôn liên tục lên mặt bọn trẻ.
Đang hôn đến sảng khoái thì bỗng một cánh tay choàng qua eo ta.
Ta quay lại thì thấy Vân Cảnh vẫn còn đang mặc long bào, chắc là vừa hạ triều liền quay về cung, nhưng mà sắc mặt của hắn có vẻ không tốt lắm.
“Xem ra Miêu Miêu thật sự rất thích hai đứa nhỏ.”
Hả? Có thần tử nào chọc giận hắn sao? Không giống là đang tức giận cho lắm.
Ta chần chừ một lát, chẳng lẽ người đàn ông này lại ghen tị với hai đứa con của mình sao?
Không thể nào, dù sao cũng là cha của chúng, sao có thể trẻ con thế được?
Vậy thì… chẳng lẽ hắn không khỏe?
Nghĩ đến đây, cuối cùng ta lờ mờ nhận ra, ôm hai đứa trẻ vào lòng, mặt đầy vẻ mơ hồ hỏi:
“Không đúng… sao ngài vẫn chưa đi?”
Sắc mặt Vân Cảnh thoáng sững lại.
Hắn hẳn cũng nhớ lại những lời mình từng nói trong đêm tân hôn.
Một lát sau, hắn hơi nhướng mày, cúi đầu ghé sát lại, hơi thở ấm áp phả vào tai ta, mang theo chút ám muội.
“Vậy… phiền hoàng hậu cố gắng thêm chút nữa?”
…
Ta thề là ta đã rất cố gắng rồi!
Cuối cùng ta đành bỏ cuộc, chẳng còn sức sống nữa.
“Phu quân, ngài đã từng nghe câu này chưa: Chết tốt không bằng sống dai, ngài tha cho chính mình, cũng xem như tha cho ta đi.”
Vân Cảnh kéo ta từ trong chăn ra.
“Bắc Mạc đã có trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, ta sẽ cùng nàng trở về thăm một chút?”
???
Ta lập tức phấn khích: “Thật sao!?”
Khóe mắt hắn giãn ra trong nụ cười.
“Đã hứa với Miêu Miêu, đương nhiên phải giữ lời.”
Ta vui vẻ nói:
“Vậy có nên gọi Tân Dương Quận chúa đi cùng không? Nàng đã muốn đến Bắc Mạc từ lâu rồi!”
Vân Cảnh nhướn mày.
“Nàng ấy và Tiêu Kỳ sẽ thành thân sau ba ngày nữa, e là không kịp.”
Ta có chút tiếc nuối, nhưng rồi nhanh chóng lại vui vẻ.
“Không sao! Chúng ta tự đi cũng được!”
…
Sau một trận tuyết lớn, hồ băng đã đông cứng lại. Ta lướt quanh trên mặt băng cả nửa ngày, còn Vân Cảnh thì ngồi bên bờ nướng thỏ.
Phải nói rằng tay nghề nướng thỏ của hắn ngày càng giỏi!
Nhưng có điều sức khỏe hắn vẫn không tốt, ngồi bên đống lửa cả nửa ngày mà tay vẫn lạnh.
Ta chỉ còn cách kéo tay hắn lại để sưởi ấm cho hắn.
Hắn khẽ nhấc mí mắt, ánh mắt trong trẻo, nhẹ nhàng nói:
“Miêu Miêu, cả người ta cũng lạnh.”
Ta: “…”
…
Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến, hai đứa trẻ đã biết chạy rồi.
Ta gọi Tân Dương Quận chúa đến cùng trò chuyện.
“Nếm thử đi, đây là món điểm tâm do Ngự Thiện Phòng vừa làm! Nhắc mới nhớ, phải cảm ơn ngươi vì ngày xưa đã hào phóng cho ta mượn đầu bếp. Nếu không có hắn, ta đã chẳng được ăn những món ngon thế này.”
Tân Dương Quận chúa ngả người ra sau, khoát tay nói:
“Cảm ơn gì chứ, đó vốn dĩ là người của bệ hạ.”
Ta ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Ngươi nói gì?”
Tân Dương Quận chúa nhận ra mình lỡ lời, lập tức ngồi thẳng dậy, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ căng thẳng.
“…Chúng ta có thể giả vờ như chưa nghe thấy được không?”
18
Ta lập tức đi thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Trên đường đi, vô số ký ức ùa về, những mảnh ghép chưa rõ ràng trước đây giờ cuối cùng cũng đã kết nối lại.
Thì ra Yến Vương đã đứng về phía hắn từ lâu rồi.
Thì ra hắn đã sớm biết Thái tử sẽ tạo phản, và cố tình bảo Tân Dương Quận chúa dẫn ta đi khỏi, những người ở biệt viện đều là người của hắn.
Thì ra mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn, bao gồm cả ta.
Ván cờ này, hắn chính là người cầm quân.
…
Đại Thái giám canh giữ bên ngoài Ngự Thư Phòng không dám cản ta, mồ hôi ướt đẫm trên trán, khom người đi theo phía sau.
Đến cửa, ta nghe thấy vài giọng nói bên trong.
“…Bệ hạ, tam niên quốc tang của tiên hoàng đã qua, hậu cung bệ hạ vẫn trống vắng quá lâu, việc tuyển chọn cung nữ thực sự không thể trì hoãn thêm.”
Ta dừng lại, bàn tay chuẩn bị gõ cửa ngừng giữa không trung.
Ngay sau đó, ta nghe thấy Vân Cảnh ho khan một hồi, mãi sau mới dừng lại.
“…Thân thể trẫm yếu ớt, có một mình hoàng hậu đã là khó khăn lắm rồi, chọn thêm tú nữ vào cung cũng chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi. Lúc đó làm lỡ các tiểu thư con nhà quyền quý, lại là lỗi của trẫm.”
Ta: “…”
Bên trong Ngự Thư Phòng rơi vào im lặng.
Đại Thái giám bên cạnh ta cúi thấp đầu, như sắp chạm đất. Ta nhìn hắn một cách thương cảm, nhịn cười chắc khó lắm đây.
Dù sao cũng không phải lần đầu ta bị tên nam nhân thối tha này nói như thế, ta đã quen rồi.
Ta đưa tay lên gõ cửa. Một lát sau, cửa phòng được mở ra, vài vị đại thần sau lưng hắn liếc nhìn ta, rồi nhanh chóng cúi đầu.
Vân Cảnh ngẩn ra:
“Miêu Miêu, có chuyện gì sao?”
Ta chớp chớp mắt, nắm lấy tay hắn.
“Không có gì, chỉ là ta muốn ăn thịt thỏ nướng, bệ hạ cùng ăn nhé?”
Hắn ngơ ngác một lát, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười, nắm lại tay ta. Nhiệt độ ấm áp truyền qua khiến tim ta khẽ rung động.
“Được thôi.”
Thật giả, hư thực, tất cả đều không quan trọng.
Không có gì quan trọng hơn chàng.
Chỉ cần chàng còn ở đây, là đủ rồi.
(Toàn văn hoàn)