Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỶ TỶ ĐÁNH TRÁO TA VÀO CUNG Chương 1 TỶ TỶ ĐÁNH TRÁO TA VÀO CUNG

Chương 1 TỶ TỶ ĐÁNH TRÁO TA VÀO CUNG

4:39 chiều – 22/09/2024

Ta và tỷ tỷ là song sinh.

Bởi vì tỷ ấy đã được định sẵn là thái tử phi nên từ nhỏ tỷ ấy đã tự xưng là phượng hoàng nhân gian, bảo ta rảnh rỗi thì nên tôn thờ tỷ ấy, bớt ghen tị với tỷ ấy.

Ngày nhập cung, tỷ ấy sợ ta làm hỏng việc tốt của mình nên dùng một chưởng khiến ta ngất đi.

Khi tỉnh lại, ta nhìn vào đại điện lộng lẫy mà cứ ngỡ mình đang mơ, còn trên tờ giấy đỏ rực trong tay viết những lời ngông cuồng:

“Phượng hoàng nên bay lượn giữa trời, hoàng thượng cho ngươi, thế giới phồn hoa thuộc về ta!”

01

Năm Vĩnh Định thứ hai mươi lăm, hoàng thượng băng hà, thái tử Lục Thanh Lâm lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Tây Lương.

Một tháng sau khi tân đế đăng cơ, phủ Trấn Nam tướng quân thực hiện ước định với tiên đế, đưa trưởng nữ Tống Tri Hi vào cung, đợi tân đế thủ hiếu ba năm xong, mới tiến hành đại hôn của đế hậu.

Ngày nhập cung, Tống Tri Hi thông minh tuyệt đỉnh đã bỏ trốn.

Tỷ ấy tự cho là mình là phượng hoàng thì nên bay lượn giữa trời, còn gà rừng mới phải bị nhốt trong lồng!

Thế là, ta, Tống Tri Vi, một thứ nữ ngu ngốc của Tống gia bị tỷ ấy vung một chưởng đánh ngất, đưa vào cửa cung.

Ta nằm trên phượng sàng rộng đến nỗi có thể cho ba người nằm cùng một lúc, nhìn sự xa hoa trong điện mà bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời, thiên tài quả thật là hay bị trời đố kỵ!!!

02

Ngày đầu nhập cung, tân đế sai người thỉnh ta ba lần.

Lần thứ nhất, ta trả lời đại thái giám rằng ta đau bụng tiêu chảy, trên người có mùi nặng, sợ làm hoàng thượng khó chịu, không tiện bái kiến.

Lần thứ hai, ta trả lời đại thái giám rằng ta ăn quá no muốn nôn, sợ nôn lên người hoàng thượng, không tiện bái kiến.

Lần thứ ba, ta trả lời đại thái giám, ta không thích nghi được với thủy thổ nơi này, vừa tiêu chảy vừa nôn, không tiện bái kiến.

Đêm đó, hoàng muội ruột thịt của tân đế, công chúa Phù Nguyệt dẫn theo hơn mười thái giám cầm gậy đến tận cửa, nhất định muốn đánh chết ta – con tiện nhân giả tạo này.

Ngày đầu nhập cung, ta hân hạnh chiêu nạp thêm được một kẻ thù mạnh.

Lại tiến thêm một bước gần cái chết hơn nữa rồi!

03

Do đêm đó Phù Nguyệt công chúa làm loạn quá mức, suýt chút nữa lật tung cả mái nhà của Thanh Lương Điện nơi ta ở, nên ta lại có thêm lý do mới để tránh mặt hoàng thượng – bị hoảng sợ quá mức, chân mềm nhũn không thể xuống giường.

Tiên đế vừa qua đời, tân đế khó tránh khỏi đau buồn nên tạm thời đặt tâm tư muốn gặp Tống Tri Hi sang một bên.

Ta co mình trong chăn thở dài, tỷ tỷ quả thật lợi hại, người còn chưa gả vào đây, đã khiến hoàng thượng u mê đến mức này.

Nhưng càng như vậy, ta lại càng sợ hãi. Nếu đã có thể khiến cho hoàng thượng mê hoặc đến mức này, tỷ ấy lại còn dám bỏ trốn?

Một khi hoàng thượng phát hiện ta không phải Tống Tri Hi, chẳng phải là muốn lấy mạng ta sao?

Ta run rẩy trốn thêm vài ngày, a hoàn ở Thanh Lương Điện trốn dưới cửa sổ bàn tán thì thầm, nói ta là kẻ không có phúc, thân thể yếu đuối như vậy, sợ là không qua được mùa thu sẽ chết bệnh trong cung mất thôi.

Đi đi lại lại, chắc lời này đã truyền ra khỏi cung.

Nửa tháng sau, vị tỷ tỷ vô trách nhiệm của ta cuối cùng cũng nhớ ra trong cung còn có đứa muội muội nửa sống nửa chết này, nhờ người gửi vào một tờ giấy đỏ rực, viết ba chữ to rõ ràng.

“Đồ vô dụng!”

Ta tức đến mức ngực đau nhói, mạnh mẽ vò tờ giấy thành một cục, sau khi bình tĩnh lại, mới lấy nước đổ lên tờ giấy.

“Ta là nữ nhi nổi tiếng trong thành Lương Châu, từ trước đến nay chưa bao giờ làm những việc mất mặt như gặp phu quân trước khi cưới.”

Sau khi mắt nhìn xong chữ cuối cùng, ta lại mạnh mẽ vò tờ giấy thành một cục, sau đó ngâm vào nước để nó tan thành mảnh vụn rồi đổ ra ngoài cửa sổ.

Tỷ ấy quả thật không làm chuyện mất mặt như gặp phu quân của mình, người tỷ ấy gặp toàn là phu quân của người khác!

04

Xem xong tờ giấy đó, ngay ngày hôm đó ta liền khỏi bệnh.

Đúng lúc đại thái giám lại đến thăm hỏi, ta liền theo ông ta thẳng đến Chương Đài Cung.

“Tiên đế vừa mất, hoàng thượng trong lòng đau buồn vô cùng, lão nô mới nghĩ mời nương nương đến an ủi vài câu, nhưng không ngờ nương nương lại bệnh mấy ngày nay, thật khiến lão nô lo lắng đến chết.”

Đại thái giám đi quá nhanh nên ta phải chạy theo, không nhịn được hỏi:

“Buồn đến mức nào? Không thưởng trà? Không muốn ăn? Không ngủ được?”

Đại thái giám lo lắng đến mức lau nước mắt:

“Nghiêm trọng hơn nương nương tưởng nữa cơ!”

Ta hiểu rõ gật đầu, trong lòng đã vẽ ra cảnh tượng một hán tử mạnh mẽ rơi lệ đầy thê lương.

Nói đến tân đế, ta cũng chưa từng gặp qua hắn. Nhưng nói đến lão hoàng đế, thật sự là… không nói đến mặt xanh răng hô, thì da mặt cũng như quả dưa khô nứt nẻ, trông thật khó mà diễn tả.

Lại nhìn phụ thân của ta, dù ông ấy là một tướng quân, nhưng mày như tranh vẽ, phong độ ngời ngời.

Tỷ ttỷ ta từ nhỏ đã nói, cái gì mà ơn cứu mạng nên lấy nữ nhi nhà chúng ta để báo đáp, lão già kia chính là muốn cải thiện cái mã xấu xí của nhà mình.

Đi mãi đến ngoài cửa Chương Đài Cung, ta vẫn đang tự động viên mình, đẹp xấu đều do cha mẹ ban cho, đừng ghét bỏ hắn, làm người thì phải biết cúi đầu trước quyền thế.

“Nương nương, hoàng thượng ở bên trong, người tự vào đi.”

Ta hít sâu một hơi, nhấc váy, coi như mình sắp bước vào cõi chết mà tiến vào điện.

Trong điện đang đốt hương, khói nhẹ nhàng bay lượn. Ta đi qua từng lớp màn lụa vàng sáng, cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ dung mạo của tân đế.

Không có mũi ưng mắt diều, không có đầu hươu mắt chuột, ngược lại là tướng mạo quý phái, uy nghiêm bức người.

Hắn chỉ ngồi đó tập trung phê duyệt tấu chương, toàn thân tỏa ra khí chất đặc biệt “đừng ai bén mảng đến”.

Ta phát hiện ra một điều gì đó không thể tin được!

Chắc chắn là tiên hoàng hậu đã đội mũ xanh cho lão hoàng đế, nếu không hắn sao lại được cái mã như thế này?

Ta còn đang nghĩ ngợi mông lung, thì nghe Lục Thanh Lâm khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn ta dịu dàng vô cùng, ánh mắt mềm mại như có thể nhỏ ra nước.

“Chưa từng thấy người nào đẹp như trẫm nên lóa mắt nàng rồi sao?”

???

!!!

Ngữ khí này, thật là quen thuộc, giống hệt vị tỷ tỷ không đáng tin kia của ta.

Ta cắn cắn môi, quỳ xuống hành lễ:

“Thần nữ, bái kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi, nghe nói nàng ốm mấy ngày, chắc hẳn thân thể không tốt, tìm chỗ ngồi đi.”

Nói xong liền tiếp tục xem tấu chương, ngồi một mạch một canh giờ, suốt quá trình không nhấc mắt lần nào.

Đây là cái gọi là “trong lòng đau buồn lắm” mà đại thái giám nói sao?

Mắng người mắng đến thành thạo thế này, hắn chỗ nào giống như đang đau khổ tận cùng?

Ta ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, không dám động đậy, sợ hắn mắng ta.

Khó khăn lắm mới chịu đựng qua một canh giờ, hắn vươn vai, tiếp tục ngồi thêm một canh giờ nữa…

Ba canh giờ trôi qua, mắt ta đứng tròng, lưng đứng thẳng, bắp chân cũng cứng đờ, toàn thân trên dưới đều đứng đơ.

“Sao nàng còn ở đây?”

Giọng nói của Lục Thanh Lâm vẫn dịu dàng như vậy, nhìn người bằng ánh mắt như một dòng nước mùa thu trong vắt dịu êm.

Ta khó khăn kéo môi cười, nhắc nhở hắn:

“Chẳng phải hoàng thượng bảo ta ngồi xuống sao?”

Lục Thanh Lâm uống một ngụm trà, suy nghĩ một lát, “Ồ” một tiếng, lại dịu dàng hỏi ta:

“Nàng đến tìm trẫm có việc gì sao?”

Ta…

Coi như ta nhiều chuyện, ta vịn tay ghế đứng dậy khó nhọc, lại gian nan từng bước bước tới, rồi “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống đất, thật khéo làm sao mà đối diện ngay với Lục Thanh Lâm.

Hắn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ta:

“Bị làm sao vậy? Thích quỳ à?”

Ta muốn khóc mà không ra nước mắt:

“Chân tê rồi… đau quá…”

Im lặng một lát thì tiếng cười khẽ truyền đến từ trên đầu, trong chớp mắt, Lục Thanh Lâm đã đứng trước mặt ta, hắn cúi người bế ta lên, làm ta sợ đến run rẩy một trận.

“Nàng run cái gì?”

Ta run cái gì ngươi còn không biết sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, nói bế là bế, hắn thật sự xem ta là Tống Tri Hi rồi.

Nghĩ đến Tống Tri Hi, ta lại thở dài một tiếng trong lòng. Đúng thật là tỷ tỷ tốt của ta, không có lúc nào là dẫn ta đi trên con đường sống hết, toàn là tử lộ!

“A!”

Ta hét lên một tiếng, người đã ngồi trên đệm, bắp đùi đang tê thì bị bóp một cái đau điếng, ta bị kích thích đến mức nước mắt tuôn ra.

“Lần sau mà còn mất hồn, đừng trách trẫm không khách khí.”

Nước mắt ta còn đọng trong hốc mắt, nhưng cuối cùng không dám khóc, cắn răng nuốt trở lại.

Chỉ thấy Lục Thanh Lâm tùy tiện ngồi bên cạnh ta, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho ta, vừa xoa vừa dịu dàng nói:

“Chỗ này tê không?”

“Chỗ này thì sao?”

“ Thật vô dụng, nàng lớn như vậy rồi, ngồi đơ người đến tê rần như vậy mà không biết nhúc nhích một chút?”

“Không phải bên ngoài kia đồn rằng nàng tài hoa kinh người danh vang thiên hạ sao? Trẫm sao lại thấy nàng ngốc nghếch thế này? Cha nàng chẳng phải coi trẫm là kẻ ngốc sao…”

Ta…

Ta muốn nói, không phải cha ta coi ngươi là kẻ ngốc, là tỷ tỷ ta coi ngươi là kẻ ngốc. Nhưng ta không dám nói, ta sợ bị chém đầu.

Lục Thanh Lâm xoa xong chân thấy ta vẫn không nói gì, liền giơ tay búng nhẹ vào má ta một cái.

“Đừng nói gì hết, đầu óc nàng vốn không thông minh lắm, nhưng dung mạo thật sự không tệ. Phụ hoàng rất nghiêm khắc dạy bảo trẫm, ngài luôn nói mỹ mạo làm hại nước, chọn thê tử thì phải chọn người hiền.”

Đọc tại page chính chủ để ủng hộ editor: https://bokhongduong.me/ty-ty-danh-trao-ta-vao-cung/chuong-1-ty-ty-danh-trao-ta-vao-cung

“Trẫm cứ nghĩ hoàng hậu tương lai của trẫm phải có dung mạo kém một chút, nhưng hôm nay gặp mặt thì thật không ngờ, chẳng lẽ phụ hoàng nhìn trúng nàng vì nàng chỉ có nhan sắc mà không có đầu óc?”

Ta giận đến mức cúi đầu xuống để che giấu sự phẫn nộ của mình. Đường đường là một hoàng đế, tại sao hắn lại có miệng lưỡi độc địa như vậy?

Tống Tri Hi, tỷ mau quay về đi!!!

“Giận rồi à? Được rồi, đừng giận nữa. Vừa giận dỗi một cái thì cái miệng đã phồng lên như cá chép trong hồ Thái Hồ luôn rồi. Trẫm đói rồi, nàng cùng ăn với trẫm đi.”

Ta dù có hơi ngốc nhưng từ nhỏ đã có khí tiết, ta nghiêng đầu:

“Ta không đói!”

“Ọc ọc…”

Tiếng bụng kêu thật đúng lúc khiến ta xấu hổ muốn chết, không biết có thể chui xuống đất mà trốn luôn không. Còn Lục Thanh Lâm lại cười sảng khoái.

Hắn không có chút tự giác về nam nữ thụ thụ bất thân, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ bụng nhỏ của ta:

“Xem ra bụng của nàng còn không có khí tiết bằng nàng.”

Hắn nói sai rồi! Thật ra ta cũng không có khí tiết như vậy đâu.

Ta nhìn một bàn đầy hải sâm, bào ngư, một hơi ăn hết ba bát cơm, ăn đến bụng no căng tròn, đi không nổi nữa nên được người khiêng về Thanh Lương Điện.

Trước khi rời đi, Lục Thanh Lâm còn dặn dò ta, ngày mai rảnh lại đến.

Ta ợ một cái coi như đáp lại, sau đó bước lên kiệu dứt khoát rời đi.