22
Ngày Phù Nguyệt xuất giá, cảnh tượng vô cùng long trọng, dân chúng xếp hàng dài hai bên đường, đồ cưới vô cùng phong phú.
Ta và Lục Thanh Lâm tiễn nàng ra khỏi thành.
Nàng mặc hỷ phục màu đỏ, quỳ xuống hành lễ với Lục Thanh Lâm một cách trang trọng.
“Hoàng huynh, lần này chia tay, cách biệt ngàn dặm, e rằng trong đời khó mà gặp lại. Một nguyện ước hoàng huynh đừng quên tâm ban đầu, hai nguyện ước huynh được an khang trọn đời.”
Lục Thanh Lâm nhìn nàng suốt từ đầu đến cuối, nhưng không nói nên lời.
Khi Phù Nguyệt lên kiệu, ta tiến lên nói nhỏ:
“Câu hỏi ngày đó của ngươi, ta nghĩ bây giờ ta có thể cho ngươi một đáp án.”
“Những ngày qua, có rất nhiều tấu chương thỉnh cầu đưa ngươi đi hòa thân, nhưng trong đó có một tấu chương là cầu hôn.”
“Tấu chương viết rằng hắn muốn cầu hôn một cô nương, từ đó kết duyên trăm năm, tơ hồng sớm buộc, đầu bạc trọn đời bên nhau.”
“ Hoàng thượng đã phê chữ ‘chuẩn’ lên tấu chương đó. Ngày hôm ấy, chính là ngày ngươi đồng ý đi hòa thân.”
Phù Nguyệt run rẩy:
“Tấu chương… là ai viết?”
“Ngươi vén khăn trùm đầu lên sẽ thấy người đó.”
Tô Tần phong trần mệt mỏi đứng cách đó một mét, nhìn chằm chằm Phù Nguyệt, ánh mắt đầy bi thương.
Phù Nguyệt giơ tay rất nhanh, ngón tay nàng chạm vào khăn trùm đầu, nhưng lại không đủ sức để gỡ xuống. Cuối cùng, nàng buông tay một cách thất vọng, im lặng bước lên kiệu.
“Tẩu tẩu, đa tạ người.”
“Ta kiếp này không còn gì hối tiếc nữa rồi.”
Rất lâu về sau, ta vẫn nghĩ rằng, đối với Phù Nguyệt lúc đó, lời tạm biệt tốt nhất không phải là khóc lóc thổ lộ tình cảm, mà là từ nay về sau trời cao nước rộng, giang hồ quên nhau.
23
Sau khi Phù Nguyệt đi, Lục Thanh Lâm càng chăm lo việc nước, ăn ngủ đều ở Chương Đài Cung. Có lúc bận đến sáng sớm mới chợp mắt được một lát.
Sau khi Phù Nguyệt đi hai tháng, hắn gầy đi rất nhiều.
“Nàng chắc cũng sắp đến Đại Uyển rồi.”
Ta “ừ” một tiếng, tiếp tục mài mực.
“Những người hầu đi theo rất nhiều, hoàng thượng còn phái mười ảnh vệ theo nữa. Bọn họ võ công cao cường, nhất định sẽ bảo vệ công chúa chu toàn.”
Lục Thanh Lâm thoáng nhẹ nhõm hơn, ôm lấy eo ta rồi tựa đầu vào:
“Sau trận chiến trước, thực lực Đại Uyển đã suy yếu. Nghỉ ngơi và ngừng chiến là cách tốt nhất lúc này. Hy vọng hắn sẽ đối đãi tử tế với Phù Nguyệt.”
Ta không biết, ta không hiểu về tân đế của Đại Uyển, cũng không dám kỳ vọng vào hắn. Chỉ có thể đặt hy vọng vào những ảnh vệ trung thành mà thôi.
Đang nói chuyện, Đại thái giám mang cháo hạt sen vừa nấu xong vào.
“Hoàng thượng, dạo này ngài lao tâm lao lực, lão nô đã sai người nấu cháo, ngài uống chút rồi hẵng làm tiếp. Long thể là quan trọng nhất.”
Lục Thanh Lâm vẫn phê tấu chương, mắt cũng không ngước lên. Đại thái giám thở dài, đặt bát cháo lên bàn rồi trông chờ nhìn ta.
Một khắc sau, Lục Thanh Lâm thu tấu chương lại.
Ta cầm bát cháo đến bên cạnh hắn, múc một thìa đưa đến miệng hắn.
Lục Thanh Lâm cười, giơ tay véo má ta:
“Sao nàng gầy thế này?”
Sau khi Phù Nguyệt đi, trong cung lạnh lẽo hơn hẳn. Lục Thanh Lâm lại ngày ngày không chịu ăn, ta cũng không nuốt trôi.
Nhưng ta không muốn nói, chỉ bĩu môi ra hiệu cho hắn uống cháo trước.
Lục Thanh Lâm mở miệng nuốt xuống, sau đó cầm bát, một hơi uống cạn, rồi ôm ta vào lòng, tựa đầu lên vai ta.
“Còn một năm nữa, chúng ta có thể thành thân rồi. Nàng có vui không?”
“Ừ.”
“Nàng vui chỉ với một chữ ‘ừ’ thôi à?”
Ta còn chưa kịp đáp, hắn lại tự nói:
“Còn ta thì rất vui. Trước khi nàng vào cung, thật ra ta không mong đợi gì nhiều.”
“Lấy thê tử thì phải lấy người hiền thục. Nàng hiểu chuyện, ngoan ngoãn, phụ hoàng hài lòng, quần thần hài lòng, dân chúng hài lòng, vậy là đủ.”
“ Nhưng qua hơn một năm ở bên nhau, ta thật sự cảm ơn phụ hoàng. Dù ông không cho ta tình yêu mà mẫu hậu mong đợi, nhưng ông đã chọn cho ta một thê tử tốt.”
“A Vi, ta rất muốn cưới nàng.”
“Ừ…”
Vừa mới đáp lại, ta đột nhiên nhận ra có điều không đúng.
“Ngài… gọi ta là A Vi?”
Lục Thanh Lâm ngẩng đầu nhìn ta, giơ tay búng nhẹ lên trán ta:
“Không đúng sao? Chẳng lẽ, nàng thật sự nghĩ ta tin nàng là Tống Tri Hi – ba tuổi biết chữ, thông minh hơn người? Ta đâu có ngốc, nhìn nàng thế nào cũng không thấy thông minh…”
Ta:…
Ta nắm chặt vạt áo, nói:
“Ngài… phát hiện ra từ khi nào…”
Lục Thanh Lâm lại tựa đầu vào vai ta, lười biếng nói:
“Ngay từ ba cái cớ của nàng trong ngày đầu tiên nhập cung.”
“Ta chưa gặp Tống Tri Hi, nhưng ta từng thấy thơ nàng làm hồi nhỏ. Từ ngữ hoa lệ, ý nghĩa trong bài đều thể hiện nàng kiêu ngạo, tự nhận mình là người hoàn mỹ nhất.”
“Ta nghe nói nàng ăn mặc vô cùng cầu kỳ, mỗi bộ quần áo đều có phụ kiện riêng phối hợp, màu sắc, ánh sáng, hoa văn đều phải hòa hợp với nhau. Một nữ nhân tinh tế như vậy, có thể nói ra lời ‘ta đau bụng nên người đầy mùi’ sao?”
Mặt ta đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Đúng vậy, Tống Tri Hi trước mặt người khác chính là như vậy.
“Ta…”
Ta đẩy mạnh Lục Thanh Lâm ra, quỳ xuống một cách dứt khoát.
“Thần nữ có tội, xin hoàng thượng giáng tội.”
Ta nằm sấp trên đất, cố gắng khiến bản thân trông như đang rất nghiêm túc nhận lỗi.
Tống Tri Hi đã chạy xa, ở tận biên cương.
Việc trị tội nàng là không thể, chỉ mong Lục Thanh Lâm vì ta đã hết lòng hết dạ trong hơn một năm qua mà để lại cho ta một con đường sống.
“Đứng lên đi, trẫm đâu có trách nàng.”
Lời của Lục Thanh Lâm nhẹ nhàng truyền đến.
Khi ta ngẩng đầu, hắn đã quay lại phê tấu chương. Chuyện to bằng trời này trong mắt hắn chẳng là gì cả.
“Ý tưởng này chắc là của Tống Tri Hi phải không?”
“ Vào cung quả thật đã làm nàng ấy ủy khuất. Bên ngoài cung có biết bao công tử thú vị, ngay cả lão hoàng thúc bốn mươi mấy tuổi của trẫm còn biết hưởng lạc hơn trẫm.”
Ta xấu hổ gãi mũi:
“Ta không biết lão hoàng thúc có biết hưởng lạc hay không, ta cũng chưa từng gặp… Nhưng ta nghĩ hoàng thượng đã rất tốt rồi… Ta rất hài lòng…”
Lục Thanh Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, cười ngông cuồng:
“Nàng còn dám thả rắm, đúng là thật thú vị.”
Ta tức giận nhìn xuống đất. Chính hắn nói bản thân không thú vị, ta sợ hắn tự ti nên mới an ủi, còn dám nói ta thả rắm, hừ!
“Đã như vậy rồi, đời này nàng sợ là phải đội danh nghĩa Tống Tri Hi. Tội khi quân, tru di cửu tộc, bất cứ lúc nào, cũng không được nói với ai rằng nàng là Tống Tri Vi, nhớ chưa?”
Nhìn vẻ lo lắng trên mặt Lục Thanh Lâm, ta nghĩ hắn đang coi ta như một kẻ ngốc.
“Ta không ngốc.”
Lục Thanh Lâm mỉm cười:
“Nàng có ngốc hay không cũng không sao, dù thế nào trẫm cũng sẽ toàn lực bảo vệ nàng.”
Nói đến đây, hắn lại sa sầm mặt:
“Nàng đi dùng bữa trước đi, ta muốn ở một mình một lát.”
Ta biết, hắn lại nghĩ đến Phù Nguyệt rồi.
Phù Nguyệt là người hắn muốn bảo vệ nhất, nhưng hắn không thể bảo vệ nàng.
Trong tình cảnh đó, trừ khi Phù Nguyệt chết đi, nếu không chẳng ai có thể ngăn nàng hòa thân.
Cho dù nàng chết, thiên hạ cũng sẽ chửi rủa hoàng gia ích kỷ. Trước chiến tranh, ai ai cũng đều ích kỷ.
Thừa tướng là kẻ tâm tư thâm sâu, hắn muốn kiểm soát triều đình, muốn biến Lục Thanh Lâm thành con rối. Phù Nguyệt chính là cách hắn đe dọa Lục Thanh Lâm.