Chắc chắn là ta hoa mắt rồi.
Nhân lúc chư vị thần tiên không để ý, ta lén lút cầm một đĩa Bách Hoa Tô trốn mất.
Đám lão già trên Cửu Trùng Thiên tự mình không đến dự Yêu Trì yến mà lại phái ta đến. Dù sao mặt ta cũng đã lộ, người của Thiên Quân cũng đã gặp, có thể trở về báo cáo được rồi.
Mười ngày nữa là đến ngày ta niết bàn.
Thần Tài không biết từ đâu kiếm được một món pháp bảo, nói là có thể bảo hộ nguyên thần của ta, giúp ta nhanh chóng niết bàn.
Ta đeo chuỗi hạt lên, nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy khí tức trên chuỗi hạt này có chút quen thuộc.
“Ngươi kiếm đâu ra? Có tác dụng không? Không phải là hàng giả chứ? Đeo nó vào không khéo chưa kịp niết bàn, ta đã toi mạng rồi thì sao? Ngươi nên biết ta là Phượng Hoàng duy nhất còn lại trong bốn biển tám cõi này… Đừng có hại ta đấy!”
…
Bỗng nhiên, không khí im lặng đến lạ thường.
Thần Tài hít một hơi thật sâu, rồi như đổ đậu ra bát, hét lên:
“Phượng Tức, ngươi có tin không? Khi ngươi niết bàn, ta sẽ dẫn tất cả mọi người đến xem bộ lông phượng của ngươi bị thiêu cháy thành tro!”
“Đó là lông Phượng Hoàng.”
Ta sửa lại lời hắn.
Còn nữa, cuối cùng hắn cũng nhớ tên ta là Phượng Tức rồi.
“Thứ này, ta và các sư huynh của ngươi phải vét sạch nhà mới kiếm được, khuyên ngươi đừng có không biết điều.”
“Nhà cửa các ngươi… cũng không có gì nhiều lắm nhỉ.”
Càng nói càng làm ta không tin tưởng vào món pháp bảo này.
Thần Tài đen mặt, niệm chú lên tay ta:
“Nếu trong vòng một vạn năm, ngươi tháo được thứ này ra, thì ta gọi ngươi là tổ mẫu!”
Thế là ta đeo chuỗi hạt đó, run rẩy bắt đầu quá trình niết bàn.
Niết bàn của Phượng Hoàng bình thường đốt bằng Phượng tộc thánh hỏa. Còn ta, sau khi niết bàn sẽ trở thành thượng thần, lửa thiêu đốt ta là Nghiệp Minh Ly Hỏa do Thiên Đạo tự tay giáng xuống.
Ngay cả con của Thiên Đạo mà gặp phải lửa này cũng không chịu nổi.
Thượng thần này liệu có thể đổi cho người khác làm được không…ta thực sợ nha T~T
Rất nhanh, bầu trời phía trên Phượng Hoàng Thần Điện chuyển sang màu đỏ, một luồng sáng rực lửa lao thẳng xuống, cơ thể ta lập tức bùng cháy trong ngọn lửa cuồng nộ.
Nghiệp Minh Ly Hỏa cháy rất nhanh và dữ dội, chẳng mấy chốc ta đã trở lại nguyên hình, chỉ một lát sau, toàn thân ta đã bị thiêu thành tro đen, cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn.
Chỉ là Nghiệp Minh Ly Hỏa này dường như không giống như ta tưởng tượng, không có cảm giác gì.
Khi ánh lửa lụi tàn, ta từ trong tro tàn niết bàn tái sinh, toàn thân tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, thậm chí còn cao thêm chút ít.
Niết bàn không đau, thật tuyệt!
Vì tốc độ niết bàn quá nhanh, ta quyết định đích thân mang tin vui này đến thông báo cho chư vị thượng thần trên Cửu Trùng Thiên.
Ngay lập tức, ta vẫy tay gọi đám mây lành bảy màu của mình, bắt đầu hành trình đi thăm từng nhà.
Khi đi qua một cung điện có chút lạ mắt, vì tò mò, ta hạ xuống để xem thử. Nhưng lại không muốn lộ ra việc mình không nhớ nổi cung điện của chư vị thượng thần, thế nên ta thu liễm khí tức, lén lút bước vào.
Ta chỉ định nhìn một chút xem đây là cung điện của ai rồi sẽ đi ngay, nhưng đột nhiên ta nghe thấy tiếng nói…
“Nơi này gần với Phượng Hoàng Thần Điện quá, ta… ta sợ…”
“Đừng sợ, tên Phượng Hoàng lông tạp kia đang niết bàn, tự mình lo còn không xong.”
Trời đất, giọng này hình như là Thiên Quân Tư Dương và Thánh Nữ Linh Mộng của tộc Cửu Vĩ Hồ mà?
Hai người này đang… gian díu với nhau à?
Chẳng trách ta thấy nơi này có chút lạ mắt, hóa ra là cung điện của Tư Dương.
Suýt nữa ta quên mất, hắn không chỉ là Thiên Quân của Thiên tộc, mà còn là một trong các thượng thần của Cửu Trùng Thiên.
Ghen tuông thì ta chịu được, nhưng gọi ta là Phượng Hoàng lông tạp thì không, một ngày một đĩa Bách Hoa Tô cũng không xong!
Hủy hôn! Phải hủy hôn thôi!
Nghe xong câu chuyện lén lút qua tường, ta lặng lẽ rời đi, cung điện của Tư Dương, ta không dám vào thăm nữa.
…….
Hôm sau, ai ai cũng biết Phượng Tức trước kia đã chết rồi.
Giờ đây trong Phượng Hoàng Thần Điện, ta chính là thượng thần Niên Hộ Lộc Phượng Tức sau khi niết bàn tái sinh.
Chư vị hàng xóm trên Cửu Trùng Thiên nườm nượp kéo đến chúc mừng ta.
Khi Thần Tài bước vào, chiếc cằm của hắn gần như muốn ngẩng lên tận trời. Rồi hắn bị ngưỡng cửa mà ta đã cố tình cho nâng cao hơn, vấp phải và quỳ sụp trước mặt ta.
“Thần Tài, lễ này của ngài thật là trọng quá.”
Hắn phất tay áo, giận dữ rời đi, nhưng khi ra khỏi cửa lại vấp phải cùng chỗ đó và ngã sấp mặt lần nữa.
Lần này, hắn quỳ ngay trước mặt Tư Dương vừa kịp đến.
Tư Dương ngớ người, sau đó nhẹ nhàng đỡ Thần Tài dậy. Hai người chẳng nói câu nào, im lặng lướt qua nhau.
“Nghe nói Phượng Tức Tiểu Điện Hạ đã niết bàn thành công, xin húc mừng.”
“À, cảm tạ Thiên Quân.”
Hôm qua vô tình chứng kiến cảnh Tư Dương và Linh Mộng tình tứ, thêm vào đó ta đã sinh ra ý định hủy hôn, giờ phút này thực sự không biết phải đối diện với hắn ra sao.
Ta càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, sợ vô tình để lộ sự bối rối của mình, may mắn là hắn không nhận ra điều đó:
“Ngày mai, Thánh Nữ của tộc Cửu Vĩ Hồ sẽ vượt qua Cửu Thiên Lôi Kiếp tại Đài Tấn Thần. Nếu thành công, nàng ấy sẽ trở thành vị thần mới đầu tiên sau mười vạn năm ở Cửu Trùng Thiên.”
Thì ra Cửu Trùng Thiên đã mười vạn năm không có thần mới. Còn loại như ta, sinh ra đã có thần cách, tất nhiên không tính.
“Phượng Tức Tiểu Điện Hạ chắc chưa từng thấy Cửu Thiên Lôi Kiếp đúng không? Có muốn đi xem không?”
Được hôn phu của mình mời đi xem tình địch vượt qua Cửu Thiên Lôi Kiếp là một cảm giác như thế nào?
Dù không hiểu vì sao hắn muốn ta đi xem, nhưng ta vẫn đồng ý, chủ yếu là sợ hai người họ quá đơn độc mà thôi.
Khi chín mươi chín đạo Cửu Thiên Huyền Lôi giáng xuống Đài Tấn Thần, ta bị Tư Dương kích hoạt trùng trong người, vô thức bước lên đỡ Lôi Kiếp thay Linh Mộng, ta liền hối hận.
Đáng lẽ không nên đi dính vào chuyện này!
Thật là tạo nghiệt mà!
Ta không dám tin vào mắt mình, nhìn về phía Tư Dương.
Hắn, đường đường là một Thiên Quân, vậy mà lại vì một Cửu Vĩ Hồ vượt thần kiếp mà làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Từng đạo Cửu Thiên Huyền Lôi liên tục giáng xuống người ta, không ngừng có kim quang phát ra từ cơ thể ta.
Ta là Chân Thần, Cửu Thiên Lôi Kiếp dù có mạnh đến đâu, cũng chỉ là kiếp nạn của người muốn vượt thần mà thôi, không thể khiến ta diệt vong, chỉ có thể làm suy giảm tu vi của ta đến mức gần như cạn kiệt…
Rất nhanh, ta đã bị Lôi Kiếp đánh trở lại nguyên hình.
Ngay lúc ấy, một tiếng nổ vang trời chấn động đến điếc tai, một bóng dáng cực nhanh kéo ta xuống khỏi Đài Tấn Thần, truyền tu vi không ngừng vào cơ thể ta.
Ta miễn cưỡng hồi phục lại hình người.
“A Tức, bọn ta không ở đây một lúc mà ngươi đã làm mình ra nông nỗi này sao?”
Khi ta nhận ra người đến là ai:
“Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
“Không tới chẳng lẽ đợi để đưa ngươi đi hầm canh à?”
“Không nghiêm trọng đến vậy đâu.”
Ta cười ngượng ngùng.
“Quả nhiên là A Tức của chúng ta có bản lĩnh, vừa niết bàn xong đã dám chịu đựng Cửu Thiên Huyền Lôi, đến sư phụ cũng bị ngươi ép phải xuất quan sớm.”
Bản lĩnh… ha ha.
Đại sư huynh, huynh học được thuật châm chọc từ ai vậy?
Khoan đã! Sư phụ cũng đến sao?
Ta vô thức run rẩy, đảo mắt nhìn xung quanh.
“Sư phụ quên mang theo thứ gì đó, giữa đường quay về lấy, ta đến trước.”
Ồ… ta thất vọng rụt cổ lại.
Đại sư huynh xắn tay áo:
“Ngươi ở đây đợi, ta đi xử lý hai kẻ không biết điều kia trước đã.”
“Cái đó…”
Ta lo lắng kéo tay áo của đại sư huynh:
“Sư phụ có nói gì không…”
“Có nói.”
Và ngay giây tiếp theo, đại sư huynh đã xuất hiện trên Đài Tấn Thần.
Ít nhất cũng nói cho ta biết sư phụ đã nói gì chứ, huynh thật biết cách để lại sự tò mò cho ta mà.
Vốn dĩ đã có ta ở đây để chịu thay kiếp nạn, nếu ta không chống đỡ nổi, vẫn còn có Tư Dương, kẻ si tình, tiếp sức, nên có thể nói đường thăng thiên của Linh Mộng quả là thuận lợi đến kỳ lạ.
Kết quả là, ngay khi Đại sư huynh xuất hiện, huynh ấy đã thẳng chân đá Tư Dương và Linh Mộng xuống khỏi Đài Tấn Thần.
Tư Dương dù gì cũng là một thượng thần, lăn ba vòng thì dừng lại được, nhưng ngược lại Linh Mộng tu vi lại quá yếu, lăn liền mười vòng mà vẫn chưa dừng, đến nỗi mũi cũng bị vẹo đi.
Cũng không rõ là dùng pháp thuật gì để thay đổi hình dạng, nhưng rõ ràng là không ổn.
Tư Dương phải khó khăn lắm mới đứng dậy được, việc đầu tiên hắn làm là loạng choạng chạy đến chỗ Linh Mộng.
Ta vừa định vắt ra một giọt nước mắt cho mối tình của họ, thì đại sư huynh bên cạnh nhìn cảnh Tư Dương và Linh Mộng đang ôm nhau, nói:
“Hai ngươi là đôi cẩu nam nữ, muốn ăn phân thì cứ việc, nhưng dám dùng trùng thay thân để lừa A Tức? Gan cả Thiên tộc đều nằm trên người Thiên Quân ngươi sao?”
Tư Dương bị lôi kiếp đánh cho thê thảm, nhưng điều đó không ngăn hắn cãi lại:
“Bản quân làm việc từ khi nào cần Thượng thần Chiết Phong dạy bảo?”
Đại sư huynh là kẻ nổi tiếng nóng tính trên Cửu Trùng Thiên.
Khi còn trẻ, huynh ấy đã đánh khắp bốn biển tám cõi, chỉ có Nhị sư huynh là đối thủ duy nhất, từ khi nào lại chịu cái nhục này?
Lại thêm một cước nữa.
“Đây là Cửu Trùng Thiên, không phải Thiên giới, ngươi là cái thá gì?”
Tư Dương chẳng hề có chút ý thức về nguy hiểm, vẫn nhảy nhót trong vùng cấm của Đại sư huynh:
“Bản quân cũng là thượng thần của Cửu Trùng Thiên, ngang hàng với Thượng thần Chiết Phong, sao lại có phân biệt thứ bậc?”
Ta nghi ngờ rằng mấy vạn năm nay hắn chỉ lo trải qua kiếp nạn, chẳng hề phát triển trí óc chút nào.
Không đúng, hắn phát triển cái đầu si tình thì có.
Người cuối cùng dám nói chuyện như thế với Đại sư huynh, đến giờ vẫn còn treo mình trên cành cây ở góc đông nam Cửu Trùng Thiên kia kìa.
Đại sư huynh cười lạnh một tiếng:
“Thiên Quân và bản Thượng thần ngang hàng? Phải không?”
Nói xong, trong tay huynh ấy hiện ra một cây trường thương rực lửa, trực tiếp chỉ thẳng vào Tư Dương và Linh Mộng, Linh Mộng sợ đến mức hét lên một tiếng “A”.