Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI NÀY TA VÀO VAI PHẢN DIỆN Chương 1 ĐỜI NÀY TA VÀO VAI PHẢN DIỆN

Chương 1 ĐỜI NÀY TA VÀO VAI PHẢN DIỆN

4:39 sáng – 24/09/2024

Sau khi trở về từ chiến trường, Phò mã của ta bị tật ở chân, định sẵn là cả đời này sẽ không thể đứng lên được nữa.

Chàng muốn nhân cơ hội này để thoái hôn, tỏ ý không muốn làm lỡ dở ta, nhưng ta kiên quyết phải gả cho chàng.

Vào ngày đại hôn, ta lại bị người khác bày mưu hãm hại mà lên nhầm kiệu hoa.

Khi phát hiện có điều bất thường, ta vội vàng chạy đến phủ tướng quân. Lúc này thì Phò mã đã cùng với nữ thư đồng của ta, Lâm Nhược Vũ, bái đường thành thân xong xuôi.

Hết cách cứu vãn, ta bị chàng ép phải đồng ý để Lâm Nhược Vũ làm bình thiếp của phò mã.

Sau khi thành hôn, chàng lấy lý do thân thể yếu ớt còn mang bệnh tật mà không hề chạm vào ta dù chỉ một lần.

Nhưng hai năm sau, phò mã tạo phản thành công.

Chàng ôm Lâm Nhược Vũ đang mang thai bước đến trước mặt ta.

Chàng nói rằng Lâm Nhược Vũ mới là người mà chàng đã yêu thương nhiều năm, còn ta lẽ ra đã phải chịu hình phạt lăng trì ba ngàn sáu trăm đao mới hết tội.

Hôm đó trời đổ cơn mưa tầm tã nhưng cũng không thể dập tắt ngọn lửa dữ dội bùng lên trong viện của ta.

Ta bị chặt đứt hai chân, chết cháy trong biển lửa, đến thi thể cũng không còn.

Khi mở mắt lần nữa, ta đã trở về đúng ngày phò mã giả vờ bị tật từ chiến trường trở về.

1

Ta nhìn Lục Cảnh Luân ngồi trên xe lăn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.

Nếu ngươi thích giả tật thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!

Trong đại điện, Lâm thái y đang bắt mạch và chẩn đoán cho Lục Cảnh Luân.

Ông ta giả bộ với vẻ mặt đầy đau xót:

“Bẩm hoàng thượng, cái chân này của thiếu tướng quân… lão thần bất lực!”

Ta cười lạnh trong lòng, rõ ràng bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu, vị Lâm thái y này chính là phụ thân của Lâm Nhược Vũ.

Kiếp trước, Lục Cảnh Luân dễ dàng nổi loạn thành công, Lâm thái y đóng vai trò quan trọng.

Chính ông ta đã bỏ độc vào thức ăn của cấm vệ quân trong hoàng cung, khiến hoàng cung dễ dàng thất thủ dưới tay phản quân.

Ta đè nén mối thù sâu như biển xuống, giả vờ đau đớn nói:

“To gan! Lâm thái y, ngươi dám nguyền rủa phò mã của bổn cung, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Ánh mắt của Lâm thái y khẽ lay động:

“Công chúa xin bớt đau buồn, thiếu tướng quân gặp phải họa này, lão thần cũng vô cùng đau xót!”

Theo như lúc bình thường, vì có mối quan hệ với Lâm Nhược Vũ nên ta vẫn luôn nể mặt Lâm thái y. Nhưng lúc này, ta chẳng cần kiêng nể gì nữa mà nổi cơn thịnh nộ:

“Phụ hoàng, chắc chắn là Lâm thái y y thuật không tinh thông. Người hãy gọi tất cả thái y đến, từng người một chẩn trị cho Cảnh Luân, ta không muốn chàng trở thành kẻ tàn phế!”

Lâm Nhược Vũ biến sắc, vội vàng kéo tay áo ta:

“Công chúa, xin người đừng gây rối nữa. Thiếu tướng quân đã đủ buồn khổ rồi, người đừng gây thêm phiền phức.”

Nghe vậy, ta đột ngột xoay người, nhìn thẳng vào nàng ta:

“Sao? Bổn cung tìm người chữa trị cho chân của phò mã lại là phiền phức? Hay là ta phải nghe lời cha ngươi, không thèm chữa trị để chàng bị què luôn thì mới tốt à?”

Lâm Nhược Vũ vội vàng biện minh:

“Phụ thân ta là viện chính của Thái y viện, y thuật của người là giỏi nhất rồi. Công chúa hà tất phải khiến nhiều thái y khác thấy cảnh khó xử của thiếu tướng quân?”

“Khó xử?”

Ta cao giọng hơn:

“Mỗi chiến sĩ trên chiến trường đều là anh hùng, sao ngươi lại nói là khó xử? Ý ngươi là phò mã bị thương thì chẳng phải chuyện vẻ vang gì đúng không?”

Lâm Nhược Vũ vội nhìn về phía Lục Cảnh Luân:

“Thần nữ không có ý đó.”

“Đủ rồi!”

Lục Cảnh Luân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lên tiếng:

“Thần đã khám qua với các quân y trong doanh trại, đúng như lời Lâm thái y, chân của thần quả thật đã bị thương rất nặng.”

Ta lập tức nước mắt lưng tròng, nhào tới trước mặt hắn:

“Sau này sẽ què luôn sao? Không đi lại được nữa sao?”

Nếu Lục Cảnh Luân không muốn nhắc đến chuyện què, ta nhất định phải để hắn nghe thêm vài lần!

“Vậy sau này, chàng trở thành kẻ tàn phế, chẳng phải sẽ ngồi xe lăn cả đời, ăn uống, sinh hoạt đều phải dựa vào người khác sao?”

Lục Cảnh Luân cuối cùng không chịu nổi nữa:

“Công chúa, giang hồ có rất nhiều danh y, chân của thần có lẽ sẽ lành lại được thôi.”

Ta lập tức tươi cười rạng rỡ:

“Thật sao!”

“Vậy thì tốt quá.”

Lục Cảnh Luân vội vàng bổ sung:

“Nhưng gặp được danh y hay không thì còn tùy vào cơ duyên của thần.”

Ta liền giả bộ buồn bã:

“Vậy thì thật không may, hình như vận may của chàng chẳng tốt cho lắm, nếu không cũng đã chẳng bị thương nặng như thế này.”

Nhìn thấy Lục Cảnh Luân sắp nổi giận, ta nhanh chóng đặt tay lên cái chân bị thương của hắn:

“Vậy chân chàng bây giờ có cảm giác không?”

Ta dùng hết sức bình sinh mà bóp thật mạnh.

Dù là giả què, nhưng để tránh lộ tẩy nên Lục Cảnh Luân đã tự chém vào chân mình một nhát.

Lúc này, vì ta cố tình bóp vào vết thương nên mồ hôi lạnh của Lục Cảnh Luân tuôn ra, hắn vội vàng đưa tay gạt tay ta ra:

“Buông tay! Đau quá~”

Ta có chút tiếc nuối, nhưng cũng phải giả vờ mừng rỡ mà buông tay ra:

“May quá, may quá, vẫn còn cảm giác!”

Mặt Lục Cảnh Luân đỏ bừng, không biết là do đau hay do tức giận.

Lâm Nhược Vũ không nhịn được nữa mà nhắc khéo một câu:

“Chân của Lục tướng quân bị thương như vậy rồi, công chúa phải làm sao đây?”

Lục Cảnh Luân lúc này mới nhớ đến chuyện bản thân đang giả què:

“Khởi bẩm hoàng thượng, chân của thần nay đã trọng thương, khả năng chữa khỏi là vô cùng thấp.”

“ Thần tự thấy bản thân không xứng với công chúa. Nay mong hoàng thượng thu hồi hôn chỉ, thần thật lòng không muốn làm lỡ hạnh phúc trọn đời của công chúa.”

Lời của hắn vừa dứt, phụ hoàng ta rõ ràng đã có phần dao động.

Dù sao thì ta cũng là tiểu nữ nhi mà người yêu thương nhất. Chẳng ai muốn con gái mình phải gả cho kẻ què.

Nhưng nếu vì lý do tổn thương thân thể trong lúc hành quân đánh trận mà bị hoàng gia thu hồi hôn sự, e rằng sẽ khiến các tướng sĩ và thần tử lạnh lòng.

Kiếp trước, vừa nghe lời này, ta liền vội vàng quỳ xuống, thề sống chết đòi gả cho Lục Cảnh Luân, không để phụ hoàng thu hồi hôn chỉ.

Khi ấy, hôn sự này là do chính hắn ta cầu xin phụ hoàng ban cho, nhưng sau không biết từ lúc nào lại cấu kết với Lâm Nhược Vũ, còn bày mưu đủ kiểu hòng thoái hôn.

Bọn họ coi ta là gì chứ? Thích thì cầu xin ban hôn, không thích thì đá ta ra chỗ khác để cưới người tâm đầu ý hợp với mình à?

Nhưng kiếp này, ta vẫn quỳ xuống cầu xin, nhưng lời nói ra thì đã khác hẳn:

“Phụ hoàng, dù phò mã đã khiến chúng ta mất một tòa thành rồi bại trận trở về, nhưng cũng là người đã có nhiều sự hy sinh trên chiến trường. Nữ nhi nếu vì thế mà thoái hôn với chàng thì chẳng phải là người vô tình vô nghĩa sao? Con nguyện ý gả cho phò mã, xin phụ hoàng thành toàn.”

Sắc mặt Lục Cảnh Luân tái mét.

Hắn bại trận vốn đã chẳng vinh quang gì, nhưng vì hai chân đã bị què, mọi người đều thương cảm nên không ai nhắc đến chuyện bại trận nữa. Không ngờ ta lại thẳng thừng vạch trần.

Kẻ tiểu nhân ích kỷ, giả què để trốn tránh chuyện mất thành, bại trận còn muốn làm anh hùng, không có cửa đâu!

Ta không thèm để ý đến hắn nữa, lạnh lùng ra lệnh:

“Lâm thái y, nghề nghiệp có chuyên môn riêng, dù ngươi là thái y chính, nhưng biết đâu trong thái y viện vẫn còn người giỏi chữa bệnh chân hơn ngươi thì sao?”

“Ngươi đích thân chọn vài người giỏi nhất về đây, càng nhiều càng tốt. Không mời thêm vài người đến khám, bổn cung không yên tâm!”

Lâm thái y đã ở trong cung nhiều năm, ta muốn xem xem có bao nhiêu người là thuộc hạ của ông ta.

Chưa đến một tuần trà, Lâm thái y dẫn năm vị thái y khác vào đại điện.

Lòng ta chùng xuống, thái y viện tổng cộng chỉ có hơn mười người, vậy mà đám tay chân của Lâm thái y đã chiếm phần đông thế này rồi.

Quả nhiên, cả năm người lần lượt chẩn mạch đều đưa ra kết luận giống hệt Lâm thái y.

Ta âm thầm ghi nhớ mặt mấy người này, sau này sẽ từ từ xử lý.