Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN NGHÈO CÒN MUỐN NUÔI THIẾP THẤT Chương 3 PHU QUÂN NGHÈO CÒN MUỐN NUÔI THIẾP THẤT

Chương 3 PHU QUÂN NGHÈO CÒN MUỐN NUÔI THIẾP THẤT

3:31 chiều – 25/09/2024

5

「Phu quân, nha hoàn này tính tình trung thực, bình thường rất ít lời, làm việc cũng nhanh nhẹn, chắc hẳn không vô cớ vu oan cho người khác. Chi bằng chúng ta sai người đi lục soát phòng của Trần cô nương, để công khai chứng minh sự trong sạch của nàng ấy.」

Sắc mặt của Liễu Văn Chiêu dần trở nên nghiêm trọng, nghe ta đề nghị như vậy, hắn lập tức đồng ý ngay.

Ta vừa bảo Tiểu Đào gọi hết những người đã tiếp xúc với bữa trưa đến, vừa kín đáo nở một nụ cười lạnh lùng.

Bề ngoài, Liễu Văn Chiêu tỏ ra chính trực, rộng lượng, nhưng thực chất vì xuất thân thấp kém, hắn rất nhạy cảm và đa nghi.

Nha hoàn và Trần Diệu vốn không thù không oán, nay còn dám lấy lời thề độc để chỉ điểm khiến hắn lập tức dao động.

Tuy nhiên, hắn lại mượn danh nghĩa của ta để xác nhận suy đoán của mình, thật đúng là kẻ giả dối đến tận cùng.

Nhưng ta lại rất mong chờ phản ứng tiếp theo của Trần Diệu.

Khi mọi người đã có mặt đông đủ, ta và Liễu Văn Chiêu ngồi ở vị trí chủ tọa, Tiểu Đào tóm tắt ngắn gọn sự việc đã xảy ra.

Quả nhiên, khi Trần Diệu nghe thấy mình bị nghi ngờ, sắc mặt nàng ta lập tức trở nên khó coi.

Nàng ta bất ngờ quỳ xuống, mắt đỏ hoe, bò đến bên chân Liễu Văn Chiêu, trông vô cùng đáng thương.

「Lão gia, đây chắc chắn là có người cố ý hãm hại! Ngài cũng biết mà, làm sao thiếp có thể hại ngài được? Thiếp…」

Nàng vừa định nhân cơ hội thể hiện lòng dạ của mình, tôi thì lại chẳng buồn phí thời gian nghe những lời vô nghĩa, nên nhẹ ho một tiếng rồi nói:

「Trần cô nương, ta và phu quân đều tin cô không làm chuyện hại chàng ấy, nhưng mọi chuyện đều phải có bằng chứng. Cô nương hiểu ý ta chứ?」

Trần Diệu bị ta ngắt lời, biểu cảm trên mặt cứng lại, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu.

「Đương nhiên, các người cứ việc lục soát, ta không làm thì không sợ, thân thẳng không sợ bóng nghiêng!」

Nghe vậy, trên gương mặt Liễu Văn Chiêu hiện lên một chút áy náy, dường như hối hận vì đã tin lời nha hoàn nên hai người họ chẳng ngại ngần trao nhau ánh mắt tình tứ và tin tưởng nhau ngay trước mặt ta.

Ta giả vờ không để ý, thậm chí nụ cười trên mặt ta còn sâu hơn.

Mọi chuyện đều đang diễn ra đúng như ta đã dự tính. Tiếp theo, chính là thời khắc mà màn kịch này sẽ bắt đầu.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Tiểu Đào dẫn người lục soát khắp căn phòng của Trần Diệu, nhưng không thu được gì.

「Lão gia…」

Trần Diệu nước mắt lưng tròng nhìn Liễu Văn Chiêu.

Liễu Văn Chiêu an ủi nàng ta bằng ánh mắt, sau đó lớn tiếng quát:

「To gan, nha hoàn, dám vu oan cho người vô tội! Chứng cứ rành rành, ngươi còn gì để nói, người đâu, trói lại, đem bán cho bọn buôn người!」

「Khoan đã! Lão gia, nô tì thấy rõ ràng, chắc chắn là cô ta đã giấu đồ rồi!」

Nha hoàn hoảng sợ, gào khóc thảm thiết.

「Vậy ngươi nói xem nó ở đâu?」

Trần Diệu tiến lên, tức giận chất vấn nàng.

Ta thấy thời cơ đã chín muồi, liền lên tiếng ra lệnh:

「Hãy lục soát cả ngoài sân, đừng để Trần cô nương phải chịu oan ức!」

Người hầu nhận lệnh, liền tập trung lục soát khắp các góc sân.

Chẳng bao lâu sau, có tiếng hét lớn vang lên.

「Tìm thấy rồi!」

Nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, còn sắc mặt Trần Diệu thì lập tức biến sắc, vô thức phủ nhận:

「Không thể nào!」

Người hầu mang lên một gói giấy nhỏ, bên trong là bột trắng.

Ta ra hiệu cho Tiểu Đào, nàng lập tức nhận lấy và ngửi thử, rồi khẳng định:

「Bẩm tiểu thư và lão gia, thứ này chính là thuốc xổ, mà còn mạnh hơn thuốc xổ thông thường. Nếu không may uống phải, chưa đầy một canh giờ sẽ phát tác!」

Nghe vậy, sắc mặt của Liễu Văn Chiêu liền đen như đáy nồi, giữa chân mày là sự giận dữ không thể che giấu.

「Ngươi còn gì để nói!」

Hắn phẫn nộ ném gói thuốc về phía Trần Diệu, vẻ mặt đầy thất vọng và bẽ bàng.

6

Liễu Văn Chiêu vừa mới thương xót cho Trần Diệu bao nhiêu, thì giờ lại phẫn nộ bấy nhiêu vì nàng ta khiến uy nghiêm của hắn bị coi thường trước mặt bao người.

「Lão gia! Tiểu Đào chỉ ngửi một chút đã kết luận, chẳng phải quá vội vàng sao?」

Trần Diệu như bị sét đánh, vẻ mặt đầy khó tin, nhưng vẫn không chút do dự mà tự bào chữa cho mình.

「Trần cô nương nghĩ nhiều rồi, Tiểu Đào xuất thân từ gia đình có truyền thống làm thuốc, nàng ấy từ nhỏ đã được tiếp xúc với y học, tinh thông dược lý, cả phủ ai cũng biết.」

Tôi thưởng thức vẻ mặt hoảng loạn của nàng ta, chậm rãi giải thích, rồi lại cố tình dùng giọng điệu sâu sắc mà nói:

「Trần cô nương, ta biết ngươi gần đây học quy củ rất vất vả, phu quân lại bận rộn công việc, không chăm sóc đến ngươi. Nhưng dù trong lòng có khó chịu đến thế nào cũng không nên hành động nông nổi như vậy! Hiện giờ, không biết bao nhiêu người trong triều đang cười nhạo chuyện này!」

Ta cố tình nói vào đúng nỗi đau của Liễu Văn Chiêu. Hắn thở hổn hển, mặt mũi vặn vẹo, sắc mặt càng lúc càng tối sầm lại.

「Ngươi vu khống! Gói thuốc xổ đó không liên quan đến ta, ta rõ ràng đã bỏ bột củ sen vào món ăn…」

Trần Diệu giận đến mức không kiềm chế được, vội vàng lớn tiếng nói.

Ta chỉ cười nhẹ.

Cá đã cắn câu rôi, cũng không uổng công ta chờ đợi bao lâu.

「Bột củ sen?」

Tiểu Đào tròn mắt, giọng cao vút lên.

「Tiểu thư nhà ta dị ứng với bột củ sen, Vương mụ mụ chắc chắn đã nói rõ với ngươi rồi! Ngươi muốn hại chết tiểu thư sao!」

Trần Diệu ngay sau đó nhận ra mình đã nói hớ, rõ ràng hoảng sợ đến tái mặt. Nhưng lời đã từ chính miệng mình thốt ra, giờ nàng ta không cách nào chối cãi được.

「Trần cô nương, ta tự nhận đã đối xử với cô không tệ, tại sao cô lại ra tay độc ác như vậy với ta? Có phải vì Vương mụ mụ nghiêm khắc khi dạy cô quy củ, khiến cô oán hận ta không? Nhưng chuyện này là do phu quân đồng ý, tất cả cũng vì tốt cho cô mà thôi!」

Ta đặt tay lên ngực, làm ra vẻ vô cùng đau khổ.

「Trần Diệu! Ngươi còn gì để nói nữa!」

Liễu Văn Chiêu lập tức đỡ ta dậy, ánh mắt căm giận nhìn nàng ta mà hét lớn:

「Ta…」

Chứng cứ rõ ràng, nàng ta lắp bắp vài câu, sắc mặt dần trở nên xám xịt.

「Ta đã quá chiều chuộng ngươi rồi, từ nay ngươi hãy ở yên trong viện, không có lệnh của ta thì không được ra ngoài! Đỡ cho ta gặp thêm rắc rối!」

Mọi chuyện kết thúc với việc Trần Diệu bị cấm túc, Liễu Văn Chiêu cũng tức giận vô cùng.

Ta thong thả uống trà, trong lòng tràn đầy cảm giác hả hê.

Nha hoàn kia là người của ta, toàn bộ quá trình chỉ điểm đều theo chỉ thị của ta.

Ta cố ý giấu gói thuốc trong sân, vừa để làm giảm sự cảnh giác của Trần Diệu, vừa để khiến Liễu Văn Chiêu cảm thấy bị xúc phạm, từ tức giận chuyển sang chán ghét rồi hận thù nàng ta.

Dù sao, không ai hiểu rõ bản tính của hắn hơn ta hết.

Ích kỷ, nông cạn, mọi chuyện đều chỉ biết nghĩ cho mình, lợi ích là trên hết. Một khi có người cản đường hắn, bất kể là ai, hắn cũng sẽ không bao giờ mềm lòng.

「Tiểu thư, người không sợ mọi chuyện bại lộ sao?」

Tiểu Đào đứng bên cạnh lo lắng hỏi.

「Sợ gì chứ? Đây chỉ là món khai vị, phần hấp dẫn còn ở phía sau!」

Ta vỗ nhẹ lên vai nàng trấn an.

Trần Diệu tâm cơ thâm sâu, rất thông minh, sở dĩ rơi vào bẫy là vì nàng ta đã tự làm rối mình. Đợi đến khi nàng ta bình tĩnh lại, đương nhiên sẽ đoán ra ai mới là người đứng sau.

Nhưng bây giờ, chuyện quan trọng nhất đối với nàng ta không phải là trả thù, mà là làm sao để khiến Liễu Văn Chiêu nguôi giận.

Và lúc này, nàng ta chỉ còn lại duy nhất một lá bài, đó chính là hai đứa con của mình. Theo như ta điều tra thì biết được Liễu Văn Chiêu rất yêu thương chúng.

Thật nực cười!

Ngay lúc này đây, ta vừa cảm thấy không đáng cho đứa con đã mất của mình, nhưng cũng không khỏi cảm thấy may mắn.

Đứa trẻ không được sinh ra trong sự mong đợi của cả cha lẫn mẹ, rốt cuộc cũng sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc.