9
Khi hoàng thượng nghe được những lời đồn đại từ dân gian, ngài đã đặc biệt hạ chỉ cho phép Liễu Văn Chiêu nếu không có việc gì quan trọng thì không cần phải lên triều. Bề ngoài trông như một lời an ủi, nhưng thực chất là một cách để cách chức ngầm.
Liễu Văn Chiêu hoàn toàn rơi vào cảnh cô lập, không còn chỗ dựa nào nữa.
Ta thấy thời cơ đã chín muồi, liền cố tình sắp xếp cho hắn gặp được một người tên Lý Thanh.
Lý Thanh vốn là kẻ lông bông vô công rỗi nghề, nhưng lại nắm trong tay rất nhiều thông tin.
Hắn kể với Liễu Văn Chiêu một tin rằng, Đại tướng quân Bùi Thịnh hiện đang chiêu mộ mưu sĩ, nếu có thể được chọn, chẳng khác nào được nhà họ Bùi bảo hộ, con đường quan lộ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Với những lời ngon ngọt, nửa thật nửa giả của Lý Thanh, Liễu Văn Chiêu nhanh chóng tin tưởng, thậm chí còn dâng hết số tiền dành dụm của mình, cầu xin hắn giúp đỡ để có thể kết nối với Bùi tướng quân.
Được ta ngầm cho phép, Lý Thanh dễ dàng đưa hắn ra khỏi nhà và sắp xếp cho ở một căn nhà hoang cũ kỹ.
Ta phối hợp bằng cách giả vờ lo lắng, bí mật sai người đi tìm hắn.
Khoảng nửa tháng sau, Liễu Văn Chiêu với tinh thần phấn chấn, xuất hiện trước mặt ta. Ta liền chắc chắn rằng, hắn đã rơi vào cái bẫy cuối cùng.
“Đã lâu không gặp, phu nhân sống có tốt không?”
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy âm u, giống như một con sói hoang đang rình mồi.
“Tất nhiên là tốt rồi! Ngươi không ở đây, ta ăn ngon, ngủ yên, tâm trạng tốt không gì sánh bằng.”
Ta nhếch môi, không chút khách sáo mà chọc tức hắn.
“Vậy sao? Thật đáng thất vọng. Được rồi, không cần nói nhiều, hôm nay ta đến để viết giấy hưu thê cho ngươi!”
Hắn lạnh lùng cười, không cần giả vờ, đi thẳng vào vấn đề.
“Hưu thê? Không, phu quân, thiếp biết lỗi rồi! Chỉ vì chàng quá sủng ái Trần Diệu nên thiếp mới ghen tuông, nhưng thiếp không muốn rời xa chàng. Thiếp vẫn còn yêu chàng!”
Trong lòng ta lạnh lẽo, nhưng ngoài mặt lại cố tình giả vờ hối hận. Để tăng phần chân thực, ta còn véo mạnh vào đùi mình để ép ra vài giọt nước mắt.
“Ngươi lại định giở trò gì đây?”
Liễu Văn Chiêu tỏ vẻ nghi ngờ.
“Làm sao có thể? Chàng không nhớ ta đã từng yêu chàng thế nào sao? Trước khi Trần Diệu xuất hiện, chúng ta chẳng phải luôn yêu thương nhau sao?”
Nói đến đây, trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi buồn khó tả, giọng điệu cũng thêm vài phần chân thành.
Lòng người dễ thay đổi, sự thật thì luôn tàn nhẫn. Nhưng nếu được lựa chọn lại, ta vẫn sẽ làm như vậy. Từ nhỏ,tính tình của ta đã bướng bỉnh, thà sống cô độc còn hơn phải chung sống với một người không yêu mình.
Nhưng cũng phải công nhận một điều rằng, tính tự phụ của Liễu Văn Chiêu chưa bao giờ thay đổi.
Nghe ta nói vậy, hắn thật sự tin, giọng điệu lập tức trở nên kiêu ngạo.
“Vân Thanh, ta cũng không phải người vô tình. Chỉ là hành động của nàng đã khiến ta tổn thương.”
“Vậy chàng cần thế nào mới tha thứ cho ta?”
“Thế này nhé, nàng hãy nhờ cha nàng nói giúp vài lời tốt đẹp trước mặt Hoàng thượng, tốt nhất là xin cho ta một chức quan nhàn tản, lương bổng cao, như vậy ta có thể ở nhà nhiều hơn, cùng nàng hàn gắn tình cảm.”
Trong mắt hắn ánh lên sự ranh mãnh, không kìm được mà nhanh miệng nói ra tính toán của mình.
“Chuyện này… Được rồi, ta sẽ đi nói với cha, nhưng những việc của chàng gần đây gây ra không ít sóng gió, e rằng phải chờ thêm một thời gian.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Tất nhiên, chỉ là để dỗ hắn mà thôi.
Mục tiêu cuối cùng của ta là giữ hắn ở trong tầm kiểm soát, để ta có thể hoàn tất kế hoạch trả thù, khiến hắn hoàn toàn mất hết tất cả.
“Vậy ta sẽ chờ tin tốt của nàng.”
Hắn vui vẻ định ôm lấy ta nhưng ta khéo léo lùi lại nửa bước, né tránh sự tiếp xúc của hắn.
Một tháng sau, Đại tướng quân Bùi Thịnh bất ngờ khởi binh, mang quân bao vây hoàng cung, ngang nhiên tuyên bố muốn cướp ngôi. Sủng phi của Hoàng thượng là Bùi quý phi ôm theo tiểu hoàng tử, ép buộc hoàng thượng viết chiếu thoái vị.
Ai ngờ hoàng thượng đã sớm có chuẩn bị, Vũ Lâm quân dũng mãnh, một mũi tên bắn chết thân tín trung thành nhất của Bùi Thịnh, sau đó bắt toàn bộ quân phản loạn.
Bùi Thịnh lúc này mới hiểu rằng, hóa ra hoàng thượng từ lâu đã đề phòng hắn, cố tình tỏ ra yếu thế để khiến hắn chủ quan, một lần ra quân đã dễ dàng loại trừ hắn.
Cuộc tạo phản thất bại, Bùi Thịnh và Bùi quý phi đều bị xử tử, cả gia tộc nhà họ Bùi bị đày ra biên giới, suốt đời không được trở lại kinh thành.
Khi tin tức truyền về, Liễu Văn Chiêu sợ đến mức mặt tái mét, tay run làm rơi vỡ cái bát đang cầm trên tay.
“Phu quân, có chuyện gì vậy?”
“Không… không có gì, chỉ là ta không cầm chắc tay. Dạo này kinh thành biến động quá nhiều, tốt nhất là không nên ra ngoài để tránh vạ lây.”
Hắn miễn cưỡng giải thích, nhưng đôi tay vẫn run như cầy sấy.
“Phu quân, e là chàng đã nói muộn rồi.”
Tôi tỏ vẻ tiếc nuối mà nhún vai.
Liễu Văn Chiêu ngẩn người, chưa kịp phản ứng, thì một nhóm quan viên mặc quan phục đột ngột bước vào, không nói không rằng đã tiến tới bắt giữ hắn.
“Các ngươi làm gì? Ta là con rể thừa tướng đương triều, là phu quân của quận chúa Thẩm Vân Thanh, ai dám động vào ta?”
“Là đồng đảng của phản tặc mà còn dám lớn tiếng! Chúng ta phụng chỉ của hoàng thượng, đưa ngươi vào ngục. Nếu không ngoan ngoãn theo chúng ta, chẳng may có chuyện đứt tay đứt chân thì đừng trách.”
Tên quan sai đứng đầu chẳng chút sợ hãi con hổ giấy đang la lối trước mặt, cười lạnh mà đáp.
“Đồng đảng? Thẩm Vân Thanh, lại là ngươi đúng không? Ngươi quả nhiên lại lừa ta!”
Liễu Văn Chiêu tức giận, trừng mắt nhìn ta.
“Ngươi thật sự đã hiểu lầm ta rồi, lần này, là do người thiếp yêu quý của ngươi chủ động tố cáo ngươi đấy.”
Tôi vẫy tay, Tiểu Đào lập tức dẫn Trần Diệu vào.
Mới mấy tháng không gặp, Trần Diệu đã trở nên già nua và tiều tụy hơn nhiều, ánh mắt khi nhìn Liễu Văn Chiêu đầy căm hận .
“Diệu Nương? Sao nàng lại làm vậy?”
“Tại sao ư? Liễu Văn Chiêu, ngươi đáng chết! Ngươi trốn khỏi phủ, có từng quan tâm đến mẹ con ta sống chết thế nào không? Vì ngươi, chúng ta bị dân chúng vừa chửi vừa đánh, phải chạy trốn khắp nơi, chịu đủ mọi nỗi nhục nhã! Còn ngươi thì sao? Ngươi vẫn có thể quay về làm con rể thừa tướng, dựa vào cái gì? Ta hận ngươi, ta muốn ngươi chết không được yên thân!”
Trần Diệu vừa khóc vừa cười, dáng vẻ như điên loạn.
Tôi ra hiệu cho người kéo nàng ta ra ngoài, đồng thời đưa cho nàng một chút bạc. Trẻ nhỏ vô tội, kẻ tội lỗi luôn là kẻ đầu sỏ của mọi chuyện, Liễu Văn Chiêu.
Về việc Trần Diệu làm sao biết chuyện này, tất nhiên là do ta cố tình cho người báo tin rồi.
Về phần kết cục của Liễu Văn Chiêu, ta cũng đã lên kế hoạch từ lâu. Hắn sẽ phải sống suốt đời trong ngục tù, không có cái kết tốt đẹp.
Thật ra ban đầu ta định tự tay báo thù, nhưng sau nghĩ lại, để Trần Diệu trả thù hắn thì ta sẽ càng hả dạ hơn.
Nhưng chỉ tra tấn về thể xác thôi là chưa đủ. ta còn muốn Liễu Văn Chiêu bị đả kích cả về tinh thần, khiến hắn hoàn toàn mất đi hy vọng sống, chỉ có như vậy mới thực sự làm dịu cơn giận trong lòng ta.
Nhờ có cha ta từ trước đến nay luôn trung thành và liênm chính nên hoàng thượng không trút giận lên phủ thừa tướng. Dù sao hoàng thượng cũng là người muốn trọng dụng kẻ hàn môn, và chính ngài là người chủ trương gả ta cho Liễu Văn Chiêu.
Giờ khi bộ mặt thật của Liễu Văn Chiêu lộ ra, hoàng thượng cũng cảm thấy mất mặt và áy náy trong lòng.
Sau khi mọi việc đã xong, cha ta có đến thăm, ngụ ý muốn tìm cho ta một mối hôn sự khác nhưng ta đã kiên quyết từ chối.
Quãng đời còn lại, ta chỉ muốn sống cho chính mình. Sống một cuộc sống không có âm mưu và toan tính, không có oán hận và trả thù, bình bình đạm đạm mà tận hưởng những gì mình đang có .
Hết.