15
Đúng như ta dự đoán, sau khi bị Bạch Tịch mắng, Mạnh Nguyệt đã gặp được nhân duyên của nàng.
Nàng nhanh chóng rơi vào lưới tình với gã nam tử đó.
Đáng tiếc, Mạnh Nguyệt bị mờ mắt.
Mạnh Nguyệt muốn tìm một công tử nhà giàu, ôn hòa nhã nhặn, nhưng tên nam tử đó lại là một kẻ đào mỏ, cố gắng tìm cách bám víu vào tiểu thư nhà giàu.
Nhưng Mạnh Nguyệt ăn uống, chi tiêu, tất cả đều là dựa vào của cải nhà Bạch Tịch.
Khi ra ngoài tiêu xài phóng khoáng, hai người cảm thấy đối phương rất hợp với tiêu chuẩn của mình. Và thế là, họ nhanh chóng rơi vào bể tình không lối thoát, thỏa thuận chung sống lâu dài cùng nhau.
Mạnh Nguyệt liền đề nghị dọn ra khỏi nhà họ Bạch.
Mẫu thân nàng, Hà Huệ Chi, tái mặt, cảm thấy như đang từ bỏ gia sản của nhà Bạch một cách quá dễ dàng!
Dù sao thì họ cũng biết, người nhà họ Bạch có tuổi thọ ngắn ngủi, nếu một hai năm nữa hai cái mạng của hai mẹ con kia mà hẹo thì hai mẹ con bọn họ chính là phát tài rồi!
Nhưng Mạnh Nguyệt không nghe, nàng bị mê hoặc bởi chiếc “bánh vẽ” mà tên đào mỏ vẽ ra, rồi lại vẽ tiếp cho mẹ nàng.
Vậy là, mẹ con họ quyết định… chạy!
Trong mắt họ, đó chính là một nơi dừng chân tốt đẹp.
Mẹ con Mạnh Nguyệt giả vờ tử tế tạm biệt mẫu thân của Bạch Tịch, rồi vội vã chạy đến nhà của gã đào mỏ.
Vậy là, rắc rối này cũng xem như đã được giải quyết.
16
Bạch Tịch rất ngạc nhiên và vui mừng, trong lúc vui vẻ, hắn lại đưa cho ta rất nhiều vàng.
Ta nhận vàng, rồi càng tận tâm chăm sóc mẫu thân của Bạch Tịch hơn nữa.
Bệnh tật đến nhanh như núi đổ. Chưa đầy một tháng mà mẫu thân của Bạch Tịch đã như một đóa hoa héo úa, không còn sức sống.
Bà yếu đến mức không thể rời khỏi giường.
Ta ngồi cạnh giường nói chuyện với bà.
Bà nắm lấy tay ta, hơi thở yếu ớt:
“Tiểu Lan, ta e là sẽ không thể thấy các con thành thân rồi.”
Ta lén truyền một chút tiên lực vào người bà:
“Bá mẫu nói gì vậy, bá mẫu chắc chắn sẽ được nhìn thấy ngày đó mà.”
Ta là tiểu tiên tử, không thể can thiệp vào số mệnh con người, chỉ có thể truyền chút tiên lực giúp bà cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất không bị bệnh tật giày vò.
Thế nhưng, việc ta làm cuối cùng vẫn là phạm vào quy định của Tam Giới.
Ta đã bị phản phệ, hoặc có thể nói rằng, nỗi đau của mẫu thân Bạch Tịch, là do ta gánh chịu.
Ôi, làm phàm nhân thật mệt mỏi, đã phải trải qua sinh lão bệnh tử, lại còn bị dày vò thế này mới thật sự khó chịu. Cơn đau khiến ta co rút lại, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Khi ta tỉnh lại, ta đang nằm trong vòng tay của Bạch Tịch.
Bạch Tịch có lẽ không ngờ rằng ta sẽ tỉnh dậy vào lúc này, hắn hơi sững người, đôi tai đỏ ửng, vội vàng thả ta xuống.
Ánh mắt hắn nhìn ta có chút lo lắng:
“Nàng sao lại đột nhiên ngã bệnh?”
Ta cố gắng nở một nụ cười:
“Chàng không hiểu đâu, nữ nhân chúng ta đến một thời điểm nào đó trong tháng sẽ khó chịu như vậy.”
Sau đó, ta nhìn thấy Bạch Tịch đỏ mặt:
“Chờ ta một lát.”
Chẳng bao lâu sau, hắn bưng đến một bát trà gừng đường đỏ nóng hổi, cẩn thận thổi nguội rồi đút cho ta uống.
Nhìn Bạch Tịch như vậy, lòng ta dấy lên một cảm xúc lạ lùng.
17
Vài ngày sau, cơn đau trong người ta càng lúc càng dữ dội.
Ta biết rằng, mẫu thân Bạch Tịch đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Ngày bà qua đời, mây đen giăng kín bầu trời, trời đổ một trận mưa lớn. Cũng từ lúc đó, nỗi đau mà ta thay bà gánh chịu, cũng kết thúc.
Ta nghĩ đến Bạch Tịch nên chẳng màng thân thể vẫn còn rất yếu mà vội vàng đi tìm hắn.
Bạch Tịch đứng trong hành lang, dáng vẻ cao gầy, nhưng lại ngập tràn nỗi buồn và cô độc.
Ta tiến đến gần, cảm thấy cổ họng mình đột nhiên trở nên khô khốc, không thốt ra lời. Ta cũng không biết phải an ủi hắn thế nào.
Nhưng Bạch Tịch đã nhận ra ta, hắn quay người lại, đôi mắt lạnh lùng giờ đây tràn đầy đau khổ.
Hắn như tìm kiếm chút hơi ấm duy nhất bên cạnh, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, rồi từ từ siết chặt, giọng nói khàn đặc:
“Chi Lan, ta không còn nhà nữa rồi.”
Thật kỳ lạ, khi Bạch Tịch nói câu đó, ta lại cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt vậy, đau đớn và khó chịu vô cùng.
Sau khi chúng ta chôn cất mẫu thân của Bạch Tịch, hắn cho giải tán toàn bộ người hầu trong nhà.
Rồi, hắn đưa cho ta một chiếc hòm.
“Chi Lan, cảm ơn nàng đã giúp ta, đây là lễ tạ của ta.”
Bạch Tịch trông tiều tụy hơn nhiều.
Ta cũng học theo cách hắn từng ôm ta, nhẹ nhàng ôm lấy hắn:
“Tương lai của chàng, sẽ tốt đẹp hơn thôi.”
Môi Bạch Tịch tái nhợt, hắn lắc đầu nói:
“Sẽ không đâu.”
18
Bạch Tịch cũng ngã bệnh.
Hắn nói rằng, hắn sẽ giống như tất cả người nhà họ Bạch, chịu đựng bệnh tật rồi mang theo tiếc nuối mà rời khỏi thế gian.
Nhưng ta lại không nỡ.
Ta nói với Bạch Tịch:
“Ta sẽ ở bên chàng trong quãng thời gian tới.”
Cuối cùng, Bạch Tịch cũng nở một nụ cười:
“Cảm ơn nàng, Chi Lan.”
Những tháng ngày tiếp theo, ta cùng Bạch Tịch du ngoạn khắp nơi, tận hưởng mọi điều đẹp đẽ của nhân gian.
Thế nhưng, trong lòng ta lại nảy sinh một cảm xúc không nên có, hơn nữa nnó còn không ngừng lớn lên.
Ta không muốn Bạch Tịch chết.
Tệ hơn nữa, ta đã có suy nghĩ muốn đổi mạng để Bạch Tịch sống thêm một thời gian.
Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, giọng nói của sư phụ lại vang lên:
“Đồ nhi, sinh tử nhân gian, đều có nhân quả, không thể can thiệp.”
Ta giật mình bừng tỉnh.
Đúng vậy, ta là tiên, không được phép nhúng tay vào chuyện người phàm.
Nhưng ta lại nghĩ, làm tiên thì sao chứ, cuối cùng ta vẫn chẳng thể làm gì được.
19
Ta và Bạch Tịch đã trải qua những ngày cuối cùng tươi đẹp nhất.
Ngày hắn ra đi, ta đưa hắn đến một cánh đồng hoa.
Bạch Tịch đã bị ánh mặt trời chiếu đến mức không thể mở mắt:
“Chi Lan, nàng còn nhớ đã nói gì với ta không? Rằng tương lai sẽ tốt đẹp hơn. Cho nên nàng đừng như vậy, cười lên đi.”
Nắng thật đẹp, nhưng ta lại không thể cười được.
“Ta vẫn thích nụ cười của nàng, rất đẹp.”
Ta mím môi, có cảm giác muốn khóc, cố nặn ra một nụ cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
“Bạch Tịch…”
Nhưng Bạch Tịch lại dùng chút sức lực cuối cùng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta:
“Có những người gặp gỡ đã là sự ưu ái của ông trời. Những tháng ngày ngắn ngủi nàng ở bên cạnh ta, đối với ta, là một ân huệ.”
“Chi Lan, đừng khóc.”
Nước mắt ta tuôn trào, nhiều đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt và nghe rõ những lời cuối cùng Bạch Tịch đã nói.
Khi cảm nhận được bàn tay hắn buông lỏng rồi rơi xuống, ta hoảng hốt.
Ta cố gắng níu lấy hắn:
“Bạch Tịch, đừng đi…”