Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ ÁC MỘNG CỦA CHƯ VỊ TIÊN GIỚI Chương 4 TA LÀ ÁC MỘNG CỦA CHƯ VỊ TIÊN GIỚI

Chương 4 TA LÀ ÁC MỘNG CỦA CHƯ VỊ TIÊN GIỚI

1:50 chiều – 27/09/2024

11

Ta quyết định giúp Bạch Tịch.

Trên đường đi, hắn kể cho ta nghe về việc muốn nhờ ta giúp.

Hắn tên Bạch Tịch, là con một trong gia đình. Những năm qua, gia đình hắn dần suy tàn, giờ chỉ còn lại hắn và mẫu thân.

Chỉ tiếc, mẫu thân hắn bệnh nặng đã lâu, có lẽ không còn nhiều thời gian nữa.

Hắn nói điều mẫu thân lo lắng nhất là mong hắn sớm thành gia lập nghiệp.

“Ta sẽ không làm phiền cô nương lâu, chỉ hy vọng cô có thể giả làm người trong lòng của ta trong vòng ba tháng, để mẫu thân ta yên tâm. Sau đó, ta sẽ trọng thưởng cho cô.”

“Ngươi nhìn trúng điểm gì ở ta?”

Ta thực sự không nghĩ ta có gì xuất sắc.

“Nhìn trúng việc cô nương chỉ cần đứng yên đó thôi mà người khác đã bị đánh bầm dập rồi.”

“Ồ…”

Cảm ơn, lần đầu tiên có người khen ta thế này.

“Gia đình ta khá đặc biệt, chỉ còn ta và mẫu thân, tài sản lớn sợ bị người khác nhòm ngó.”

Bạch Tịch giải thích với ta:

“Vì vậy, ta muốn nhờ cô nương giúp ta đuổi hai người.”

Đuổi người sao?

Chuyện này là phải trả thêm tiền đấy.

Ta đưa tay ra, xoa xoa mấy ngón tay để ra hiệu.

Bạch Tịch hiểu ý, khẽ cười:

“Cô nương yên tâm, ta đã hứa vois cô rồi thì sẽ không thiếu chút nào.”

Để ta an lòng, Bạch Tịch còn trực tiếp đưa cho ta một thỏi vàng:

“Đây chỉ là một phần.”

Quả là hào phóng!

Ta nhìn thỏi vàng một lúc, rồi quay đầu bước về quầy bán đậu phụ thối:

“Cho ta một bát đậu phụ thối!”

Một thỏi vàng rơi xuống, chủ quán đứng ngẩn ra.

Bạch Tịch mỉm cười đi theo sau ta, sau đó lấy lại thỏi vàng rồi đặt mười đồng xu trên bàn:

“Chủ quán, cho hai phần.”

Bạch Tịch đưa cả hai phần cho ta.

Càng ngày ta càng thấy hắn đúng là người tốt.

12

Bạch Tịch dẫn ta đi mua vài bộ y phục, chuẩn bị thêm vài món trang sức. Lúc này, ta trông thật tươi tắn và thanh nhã.

Bạch Tịch khen:

“Rất đẹp.”

Ta vui vẻ lắm.

Những gì Bạch Tịch dặn dò, kể cả các chi tiết về cách chúng ta “quen biết” mà hắn bịa ra, ta đều nhớ rõ ràng.

Sau đó, ta cùng Bạch Tịch trở về nhà.

Mẫu thân của hắn đang ngồi trong sân phơi nắng, bên cạnh bà là hai nữ nhân, một già một trẻ.

Bạch Tịch đã nói trước với ta, đó là cô cô của hắn, Hà Huệ Chi và biểu muội Mạnh Nguyệt.

Thấy Bạch Tịch trở về, biểu tình trên mặt Mạnh Nguyệt rõ ràng vui mừng, nhưng khi thấy ta đi bên cạnh hắn, nàng liền lộ vẻ không hài lòng.

“Tịch Biểu ca, nàng là ai vậy?”

Ta chỉ nhìn nàng ta một cái thì hai mắt đã sáng rực lên!

Phải nói, tra nam đã nhiều, tra nữ thì lại sắp không đủ để phân chia rồi.

Lúc nhìn thấy chỉ số của nàng ấy, ta cứ như là hổ đói thấy mồi ngon. Lúc thấy Mạnh Nguyệt, ta đã tính sẵn nàng sẽ sinh con với ai rồi.

“Vị này chính là biểu muội sao?”

Theo thói quen nghề nghiệp, ta suýt nữa không kìm được mà bước lên nắm lấy tay nàng.

May mà Bạch Tịch kịp kéo ta lại, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay ta rồi giới thiệu với mọi người:

“Nàng là Chi Lan, là người trong lòng của ta.”

Mẫu thân của Bạch Tịch nhìn ta một lúc, sau đó gật đầu hài lòng, rồi vẫy tay gọi ta lại gần:

“Là một cô nương tốt, đến đây, để ta nhìn kỹ hơn nào.”

13

Ta tiến đến chỗ mẫu thân của Bạch Tịch.

Bà nhìn ta, tỏ vẻ vui mừng:

“Tiểu Lan, con trai ta có bắt nạt con không?”

Ta lắc đầu:

“Bạch Tịch đối với con rất tốt.”

Mạnh Nguyệt đứng bên cạnh liền buông lời châm chọc:

“Thưa cô mẫu, biểu ca là người dịu dàng như vậy, sao có thể bắt nạt nàng ta được chứ? Nhìn nàng ta ngông nghênh thế này, đừng để nàng bắt nạt lại biểu ca mới phải!”

Mẫu thân của Bạch Tịch liếc mắt nhìn Mạnh Nguyệt một cái, sau đó tháo một chiếc vòng tay ra.

Bà định đeo nó cho ta, nhưng khi thấy trên tay ta đã đầy trang sức, bà ngầm hiểu, liền đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay ta:

“Quà ra mắt cho con.”

Biểu muội lại cất lời:

“Cô mẫu à, người cũng thật là chu đáo với người ta, nhưng người xem tay nàng ấy trống rỗng thế kia, có chút gì gọi là tỏ lòng hiếu thảo với trưởng bối đâu chứ?”

Bạch Tịch đã chuẩn bị đầy đủ từ trước rồi. Hắn vẫy tay ra hiệu cho người hầu mang đồ đáp lễ vào.

Mạnh Nguyệt bị chặn họng, liếc nhìn mẫu thân của mình là Hà Huệ Chi đầy vẻ bất mãn.

Hà Huệ Chi không để lộ cảm xúc, bà ta một bên an ủi con gái, một bên dường như đang nghĩ ra một kế sách khác.

Mọi hành động nhỏ của họ đều không thoát khỏi mắt ta.

Bạch Tịch đã kể với ta rằng, hai mẹ con này nhân danh ở lại chăm sóc, thực ra đang tìm cách bám lấy gia sản nhà họ Bạch, thậm chí còn muốn chiếm hết tài sản không để lọt ra ngoài.

Chỉ tiếc rằng Bạch Tịch lo lắng nếu mẫu thân biết được sự thật sẽ buồn phiền, làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bà, nên hắn mới phải tìm cách để hai mẹ con họ tự rời đi.

Và thế là, hắn tìm đến ta.

14

Ta chỉ muốn nói, quả thật hắn đã tìm đúng người rồi.

Mạnh Nguyệt có ý với Bạch Tịch, nhưng họ không phải là nhân duyên chính, tự nhiên cũng sẽ không có kết quả tốt.

Ta đã sớm chọn cho nàng một người phù hợp, chỉ chờ thời cơ chín muồi, Mạnh Nguyệt sẽ như con ngựa hoang, hoàn toàn không thể giữ lại.

Và cái gọi là “thời cơ” ấy, cũng đến rất nhanh.

Nửa tháng nay, từ khi ta xuất hiện, Mạnh Nguyệt rõ ràng trở nên lo lắng, dù có mẫu thân nàng ta, Hà Huệ Chi, đích thân bày mưu tính kế, nhưng Mạnh Nguyệt vẫn không thể yên lòng.

Đến mức, vào một đêm nọ, khi ta còn đang ở thư phòng của Bạch Tịch, Mạnh Nguyệt đã mặc một bộ váy lụa mỏng manh, dáng người lả lướt đi đến.

Nhưng…

Hehe, người mở cửa là ta.

Nhìn cách nàng ăn mặc như vậy, lại còn cố tình uốn éo như con rắn sọc hoa, ta không nhịn được mà bật cười.

Có lẽ không ngờ ta lại ở đây, Mạnh Nguyệt vội vàng chỉnh lại y phục:

“Ngươi làm gì ở đây, biểu ca của ta đâu?”

“Ở trong kia.”

Ta lại nhìn nàng chằm chằm.

Mạnh Nguyệt càng không hài lòng:

“Nhìn cái gì, có gì đáng xem đâu!”

Ta đáp lại:

“Đúng vậy, một vùng bằng phẳng thì có gì để xem đâu.”

“Chi Lan!”

Mạnh Nguyệt tức đến mức hét lên.

Lúc này, tiếng ồn ngoài cửa đã khiến Bạch Tịch chú ý.

Bạch Tịch nhíu mày, rõ ràng bực tức với những trò hạ đẳng của Mạnh Nguyệt, hắn ném cho nàng một tấm vải:

“Mạnh Nguyệt, mặc lại đồ cho tử tế rồi cút về phòng của ngươi đi!”

“Biểu ca!”

Mạnh Nguyệt không cam tâm, phẫn nộ lườm ta một cái.

Ta cũng không chịu kém cạnh, khẽ ưỡn thẳng người lên, ngầm báo cho nàng biết có những thứ không thể so sánh.

Mạnh Nguyệt phát điên bỏ chạy.

Sau đó, Bạch Tịch nhìn ta, thở dài bất lực:

“Chi Lan, kế hoạch của nàng tiến triển thế nào rồi?”

Ta biết thời cơ đã đến, giờ chỉ còn đợi nam chính của Mạnh Nguyệt xuất hiện.

“Yên tâm, chậm nhất là nửa tháng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết nàng.”