Mẫu thân ta là hoa khôi chốn thanh lâu.
Quý phi lén lút đến thanh lâu bị kẻ khác khinh bạc, nàng ta liền đến trước mặt hoàng thượng mà khóc lóc kể lể.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, hạ lệnh tru diệt toàn bộ những kẻ trong thanh lâu, quý phi lại càng làm nũng, đòi treo xác kẻ xấu đó lên cổng thành để thị chúng.
Ta may mắn thoát nạn vì khi đó ta xuống Giang Nam tìm phụ thân.
Về sau, nhờ thân phận con gái nhà phú thương, ta được tuyển vào cung, trở thành một tài nhân hèn mọn nhất.
Quý phi là người được hoàng thượng sủng ái nhiều năm nên cũng không muốn phí công sức mà bận tâm đến ta.
Nhưng nàng ta đâu hay biết, ta từ nhỏ đến lớn đều sống trong thanh lâu, nơi nam nhân phô bày hết những ý muốn dung tục xấu xí, những tâm tư bẩn thiểu của bọn họ, ta chỉ cần liếc mắt thôi cũng đoán ra được. Cho nên ta đã sớm hiểu thấu lòng dạ nam nhân, biết cách làm thế nào để đoạt đi tâm tình của một người.
1
Hoàng thượng lần này tổ chức tuyển tú nữ vào cung.
Mỗi khi ngài giữ lại một người thì sắc mặt của quý phi Trịnh Ý Nhi lại thêm phần tái xanh.
“Thẩm Khuynh Thành lưu bài, sắc phong mỹ nhân!”
Giọng nói sắc bén, lạnh lùng vô cảm, đọc ra tước vị của ta, ánh mắt Trịnh Ý Nhi ngay lập tức chăm chăm nhìn vào khuôn mặt ta, không thể giấu được sự ghen ghét trong ánh mắt.
Ngay sau đó, nàng nở một nụ cười khẽ, tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Tạ Nguyên Thần, làm nũng nói:
“Hoàng thượng, sắc phong nàng làm mỹ nhân e rằng không thỏa đáng.”
Trịnh Ý Nhi cầm lấy quyển sổ, lại một lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt ta.
Ánh mắt nàng lóe lên sát ý, nhưng ngay sau đó, nàng lại điềm nhiên như mây gió.
“Nàng chẳng biết đọc chữ, lại là con gái nhà phú thương, kẻ phàm tục như vậy sao có thể ở lại trong cung? Hoàng thượng, chi bằng ngài trục xuất nàng ra khỏi cung.”
Nàng kiêu ngạo vô cùng chỉ vì nàng thừa hiểu rằng, sự sủng ái của hoàng thượng đủ để nàng dựa vào mà hống hách. Nàng có thể dễ dàng quyết định số phận của ta.
Tạ Nguyên Thần chống tay lên đầu, lông mày khẽ nhíu, chưa từng liếc nhìn bất kỳ tú nữ nào trong phòng, tựa hồ thấy cuộc tuyển chọn này thật nhàm chán.
Nghe lời Trịnh Ý Nhi, ngài hờ hững vẫy tay, khóe môi khẽ hé, tựa hồ muốn đồng ý với ý nàng.
Nhưng ta không hề nao núng, giọng nói nhẹ nhàng, êm ái cất lên:
“Quý phi nương nương thật biết đùa, thiếp cho rằng nữ tử vô tài chính là đức. Thiếp tuy không biết nhiều chữ nghĩa, nhưng lại hiểu rõ tam tòng tứ đức. Thiếp tự nghĩ rằng, thân làm nữ tử chỉ cần biết hầu hạ hoàng thượng là đủ, ngoài ra thiếp không dám bàn đến.”
“Huống chi thiếp nay vừa độ hoa niên, tuổi đôi tám như chồi non tươi mới, mặt mày chưa từng dính phấn son, sao có thể nói thiếp là kẻ phàm tục bôi son trát phấn?”
Ta chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt của Trịnh Ý Nhi, miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng.
Trong lòng ta còn bao lời chưa nói hết. Chỉ có những kẻ như nàng, tuổi tác đã xế chiều, sắc hương phai nhạt, mới cần đến son phấn che giấu.
Sắc mặt Trịnh Ý Nhi trở nên khó coi, nàng ta đưa tay sờ lên mặt mình, nhưng thấy chút phấn son rơi xuống từ tay.
Cuối cùng, nàng giận dữ mà ném chén trà về phía ta, lớn tiếng quát:
“Ngươi dám lăng mạ bổn cung!”
“Hừ! Sắc đẹp thì cũng bình thường, nhưng miệng lưỡi lại sắc sảo.”
Chén trà vỡ tan trước mặt ta, nước trà nóng hổi bắn lên cánh tay trắng ngần của ta.
“A! Nóng quá!”
Ta khẽ rên một tiếng, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của hoàng thượng.
Ngay khi ngài ngẩng đầu lên nhìn về phía này, ta tình cờ dùng tay vuốt nhẹ cánh tay bị bỏng, khẽ ngẩng đầu, để lộ thân hình uyển chuyển và dáng vẻ quyến rũ mê hồn.
Ta bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên và mê đắm thoáng qua trong đôi mắt của ngài.
2
Tạ Nguyên Thần ngồi thẳng dậy, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ xem xét và thích thú.
“Ngươi là con gái của Thẩm Thanh?”
“Thẩm Thanh đúng là gia phụ của thiếp.”
Thấy Tạ Nguyên Thần có vẻ hứng thú với ta, cuối cùng, Trịnh Ý Nhi không thể ngồi yên thêm được nữa.
Nàng ta nắm chặt tay áo của Tạ Nguyên Thần, cố kéo sự chú ý của ngài trở lại, lời nói trở nên bất cẩn và vô lễ.
“Hoàng thượng, nữ nhi nhà thương nhân thật là hèn mọn! Bổn cung cho rằng nàng thật sự không xứng đáng nhập cung. Người tuyệt đối không thể để con hồ ly tinh này mê hoặc, gây họa cho quốc gia và trở thành tội nhân muôn đời!”
Vừa dứt lời, cả điện lập tức quỳ xuống.
Sắc mặt Tạ Nguyên Thần đột nhiên đen lại, giọng ngài trầm xuống, quát lớn:
“Ngươi quá phận! Thật là hồ ngôn loạn ngữ! Ái phi có đùa giỡn cũng phải biết giới hạn.”
Chẳng có hoàng đế nào lại thích nghe người khác nói mình là tội nhân thiên cổ.
Trịnh Ý Nhi bị trách mắng đến đứng đờ người ra. Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức đỏ mắt, nước mắt đọng nơi khóe nhưng không rơi xuống, trông vô cùng đáng thương.
“Thần thiếp cũng chỉ là lo cho hoàng thượng mà nhất thời thất ngôn. Hoàng thượng lại vì một kẻ ngoại nhân mà trách mắng thần thiếp, vậy thần thiếp chết đi cho xong.”
Nói rồi, Trịnh Ý Nhi nâng chân, nghiêng đầu định lao vào cột đá mà tự tử.
Chỉ tiếc rằng Tạ Nguyên Thần đủ nhanh nhẹn, lập tức kéo nàng ta lại ôm chặt vào lòng.
Nhìn thấy nàng khóc như hoa lê dầm mưa, cuối cùng ngài cũng dịu giọng, tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ của nàng, cưng chiều vỗ về:
“Trẫm đâu có trách ái phi. Được rồi, được rồi, khóc nữa là không xinh đẹp đâu. Nàng kia nếu làm ái phi không vui, trẫm sẽ giáng nàng xuống bậc tài nhân, lại cấm túc ba tháng, về sau cũng không cho phép nàng gặp trẫm nữa, có được không?”
Trịnh Ý Nhi còn muốn nói thêm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị, không cho phép phản bác của hoàng thượng, nàng liền đổi sắc mặt, mềm mỏng tựa vào lòng ngài.
Ngón tay nàng khẽ vân vê vạt áo của hoàng thượng, ánh mắt lại kiêu căng nhìn ta, cay độc nói:
“Nếu đã như vậy, thần thiếp sẽ theo ý hoàng thượng. Nhưng nàng dám vô lễ với thần thiếp, thần thiếp nhất định phải phạt nàng ba mươi cái tát, nếu không thần thiếp không thể chịu được.”
Trong ánh mắt của Tạ Nguyên Thần, dục vọng bị Trịnh Ý Nhi khơi dậy lộ rõ không che giấu.
Ngài khẽ cười, rồi đứng dậy, bế ngang người quý phi, sải bước lớn rời đi, giọng nói vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ:
“Chuẩn!”
Một lời của Tạ Nguyên Thần, mọi người lập tức tản đi.
Chỉ còn lại ta quỳ gối trên sàn, khuôn mặt vì chịu ba mươi cái tát kia mà nóng rát, trong đôi mắt là ngọn lửa hận thù bùng cháy.
3
Khi trở về cung điện Tâm Tư, nơi mà hoàng thượng đã ban cho, ta chỉ thấy cỏ dại mọc đầy xung quanh, những cánh cửa sổ cũ kỹ bị mạng nhện quấn quanh, loáng thoáng còn thấy bóng dáng loài nhện bò qua.
Phúc Quả, người đã lớn lên cùng ta, tìm được cái túi chườm đá để nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt sưng đỏ của ta, nàng khóc nức nở đến mức không thở nổi, nấc lên từng hồi.
“Tiểu thư, hay là chúng ta trở về đi? Để Liễu nhi cô nương nhập cung thay.”
“Người vừa nhập cung ngày đầu đã bị bắt nạt như vậy. Bị đánh cũng không sao, nhưng thử xem nơi ở này là cái gì, cũ nát thế này, lão gia mà biết chắc chắn sẽ đau lòng.”
Ta vuốt nhẹ tấm gương đồng, nhìn khuôn mặt bị tát đến sưng tấy, không còn nhận ra nét kiều diễm ngày nào, nhưng lại nở nụ cười nhẹ.
Cuối cùng, ta đã bước bước đầu tiên trên con đường trả thù của mình.
Mối thù giết mẹ, không thể đội trời chung. Dĩ nhiên, kẻ thù ấy phải tự tay ta kết liễu mới thỏa.
Ánh mắt ta dần tối lại.
Cho đến bây giờ, ta không lúc nào không hối hận, nếu ngày ấy ta không lén lút rời khỏi Yên Vũ Lâu, thì tốt biết bao.
Mẫu thân ta là hoa khôi của Yên Vũ Lâu. Từ khi còn ta, từ nhỏ đã lớn lên trong chốn ấy.
Từ khi biết suy nghĩ, ta chưa từng gặp qua phụ thân mình, mẫu thân cũng chưa từng nhắc đến người trước mặt ta.
Một lần, khi nghe lén được lời của Thanh a di và mẫu thân rằng phụ thân ta đang ở Dư Huyện, Giang Nam, ta đã lén chuẩn bị hành lý và xe ngựa, đi về phương nam tìm phụ thân.
Hôm ấy, ta từng vô tình chạm mặt Trịnh Ý Nhi tại cửa sau của Yên Vũ Lâu.
Nàng ta đang cải trang thành nam tử, tay phe phẩy chiếc quạt nhỏ, nghênh ngang bước vào cửa thanh lâu.
Ta chẳng hay biết nàng chính là Minh Đức quý phi, người được hoàng đế hết mực sủng ái. Chỉ nghĩ rằng có lẽ là công tử của nhà nào đó lén trốn ra ngoài vui chơi.
Với Yên Vũ Lâu, cảnh tượng ấy thật sự không hiếm. Thế nên, ta không chút nghi ngờ, lên xe ngựa rồi rời đi.
Cuối cùng, ta đã tìm được phụ thân.
Lần đầu gặp mặt, phụ thân ta tỏ ra rất ngạc nhiên.
Trong mắt người hiện lên những cảm xúc phức tạp mà ta chưa từng thấy bao giờ.
Lần thứ hai gặp mặt, phụ thân vui mừng nhận ta, hứa sẽ đưa mẫu thân trở về phủ.
Nhưng khi ta tràn đầy hân hoan, cùng phụ thân trở lại kinh thành, thì ngay tại cổng thành, ta chứng kiến một hàng dài những thi thể treo lủng lẳng, chết trong tư thế thê thảm.
Nơi đó là toàn bộ người của Yên Vũ Lâu.
Mụ mụ, tiểu tư, nha hoàn, Thanh di, và cả mẫu thân. Tất cả nữ nhân y phục rách nát, chỉ còn lại vài dải vải mỏng manh che đậy, rõ ràng trước khi chết đã phải chịu những sự sỉ nhục tột cùng. Các tiểu tư thì đều bị thiến, vạt quần dính đầy máu.
Trên khuôn mặt mỗi người là những vết cào xé, bên má phải bị khắc chữ “tiện” to đùng.
Gương mặt họ đầy vẻ đau đớn, đôi mắt mở to ra vì chết oan chết ức không thể nhắm mắt xuôi tay.
Mẫu thân bị treo ngay trên cổng thành, trong đôi mắt nàng không còn nét dịu dàng thường thấy, chỉ còn sự sợ hãi và phẫn nộ vô biên.
Ta nôn ra một ngụm máu, rồi ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại, phụ thân đã tìm người điều tra rõ nguyên nhân.
Thì ra, quý phi được sủng ái nên nổi hứng làm loạn, lén trốn khỏi cung, vì hứng thú mà vào Yên Vũ Lâu.
Trong lúc tò mò, nàng tùy tiện đẩy cửa một căn phòng, và bị nam nhân bên trong chạm nhẹ vào tay. Sau đó, nàng khóc lóc tố cáo với hoàng thượng.
“Nữ tử vốn nên ở nhà mà lo việc gia đình, sao có thể ra ngoài tụ tập, uốn éo quyến rũ nam nhân, làm những việc hạ lưu như vậy. Những người này đáng phải bị giết sạch, treo lên cổng thành để răn đe, tránh làm hư hỏng nam tử của U Quốc. Còn Yên Vũ Lâu, cũng nên bị thiêu trụi, để những cô gái vô tội không sa chân vào nơi dơ bẩn này.”
Hoàng thượng cưng chiều quý phi từ trước đến nay, đặt nàng trong mắt, đau trong lòng. Nay nhìn quý phi khóc đến độ hoa lê đái vũ trong lòng mình mà không chút suy xét đã lập tức đồng ý.
Chỉ một lời lệnh từ ngài mà năm mươi mạng người oan uổng chết thảm.
Nhưng các cô gái ở Yên Vũ Lâu đều là những người không nơi nương tựa, mang trong mình bao nỗi khổ, mụ mụ nơi đó chưa bao giờ ép uổng, bắt cóc con trai nhà lành vào nơi phong trần.
Có những người sinh ra đã mang thân phận cao quý. Nhưng cũng có những người sinh ra đã phải sống trong chốn hương sắc, dùng nhan sắc để hầu hạ người khác. Đó là sự bất đắc dĩ, cũng là phương cách sinh tồn của họ.
Những người ấy chỉ muốn tìm một chốn an cư, sinh nhai tại Yên Vũ Lâu mà thôi.
Vậy mà giờ đây họ bị treo trên tường thành,xác phơi ngoài mưa gió, đến cả việc an táng cũng không thể hoàn thành.
…
Ta thu lại nỗi hận trong lòng, bình thản đưa túi đá cho Phúc Quả đang chờ bên cạnh.
“Liễu Nhi cần bảo vệ phụ thân, mối thù này tất nhiên phải để ta tự tay báo.”
Liễu Nhi là tử sĩ của phụ thân.
Ta cũng không biết vì sao một thương nhân như phụ thân lại có một đội ngũ tử sĩ đông đảo đến vậy.
Sau khi biết tin mẫu thân bị hại, phụ thân ta suốt ngày mặt mày ủ rũ, tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày không ra ngoài.
Người sai người canh chừng ta nghiêm ngặt, sợ rằng ta sẽ hành động bồng bột.
Về sau, người ra ngoài một chuyến, khi trở về liền nói sẽ đưa Liễu Nhi vào cung làm tú nữ.
Con gái nhà thương nhân địa vị thấp kém nhất trong tầng lớp sĩ-nông- công – thương, vốn không thể tiến cung. Nhưng phụ thân ta đã tìm mọi cách để trở thành hoàng thương, tình nguyện hiến cho Tạ Nguyên Thần ba mỏ vàng và một nửa gia sản, mới có được một suất nhập cung.
Ta biết người muốn đưa Liễu Nhi vào cung để ám sát Tạ Nguyên Thần và Trịnh Ý Nhi. Nhưng vào ngày nhập cung, ta đã dùng kế thay đổi thân phận với Liễu Nhi.
Vì vậy, nhờ mỏ vàng mà phụ thân dâng lên, dù là Trịnh Ý Nhi có làm trò nũng nịu ngăn cản đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản ta ở lại trong cung.
Hiện tại, nnàng ta nghĩ rằng ta vừa nhập cung đã bị cấm túc nên nàng không hề để tâm đến ta, người mà nàng cho rằng chỉ là kẻ không biết chữ nghĩa.
Nhưng nàng chẳng hay biết, ta từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thi họa, và còn thấm nhuần những cách thức để chiếm được tình cảm của nam nhân.